“Chín giờ năm mươi tôi đến, sao lại đến trễ chứ?” Trương Vân Vân nói đến đây thì nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh ánh mắt đầy phẫn hận: “Ngô Tú Châu, chúng ta thân thiết như vậy, cô lại dám gạt tôi?”
“Tôi lừa cô lúc nào, cô đừng nói nhảm.” Ngô Tú Châu giống như bị giẫm phải đuôi chuột.
“Là cô nói nhà chúng ta gần trường thi, bảo tôi tám giờ rưỡi đi tìm cô cùng đi. Tám giờ rưỡi tôi tới nhà cô tìm cô, kết quả tự cô đi trước, hại tôi bị hủy tư cách thi. Nếu cô không chột dạ, sao mấy ngày nay cô đều trốn tránh tôi? Hơn nữa tôi vốn không đến trễ.” Vẻ mặt cô ấy uất ức. Cha cô ấy bảo cô ấy bỏ qua đi, nói đợi lần sau thi lại, nhưng cô ấy không cam tâm. Vì cuộc thi lần này mà cô ấy chuẩn bị lâu như vậy, kết quả một câu của họ Nghiêm kia đã hủy bỏ tư cách, dựa vào đâu? Rõ ràng cô ta không đến trễ.
“Ồn ào cái gì?” Bên trong nghe thấy tiếng ồn, có một người đi ra, là một trong ba giám khảo phỏng vấn bọn họ lần này.
“Xưởng trưởng Lưu, rõ ràng tôi không đến trễ, kết quả chủ nhiệm Nghiêm hủy bỏ tư cách của tôi, tôi không phục. Tôi đề nghị cho tôi một cơ hội thi lần nữa.” Trương Vân Vân nhìn thấy xưởng trưởng Lưu đi ra thì ánh mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây