Dáng người của hai người không khác nhau lắm, cô ấy chỉ đầy đặn hơn cô một chút. Cô định ngày mai sẽ đến đây một mình, tìm thợ may đặt may mấy bộ quần áo, cho cô một bộ, Diệp Lan và Diệp An hai bộ, lại đặt thêm một bộ cho cô ấy.
Quần áo của hai đứa em cô mặc không được nữa, rất nhiều bộ đồ có mảnh vá. Khi ở nông thôn không sao, rất nhiều người đều như thế, nhưng đã đến huyện thì không được.
Bộ đồ đưa cho Vương Dao phải bỏ chút tâm tư. Cô ấy giúp đỡ cô nhiều như thế, đáng lẽ nên đưa gì đó sớm hơn. Nhưng bây giờ cô không biết nên đưa gì, trong nhà cô ấy có tiền có thế, đồ vật bình thường cô ấy không thích, Diệp Ninh cũng không mua nổi. Hôm nay khi mua quần áo, đột nhiên cô lóe lên một suy nghĩ. Cô có ánh mắt từ tương lai, cho dù cách ba mươi năm nhưng phụ nữ thích chưng diện đã là bản tính, có những kiệt tác không hề thay đổi theo thời gian.
Vào buổi tối, cô bắt đầu vẽ phác họa, cô chưa từng học chuyên sâu nhưng trước kia cảm thấy rất hứng thú với việc này nên thỉnh thoảng sẽ vẽ một chút. Đến lúc đó cô sẽ nói chuyện với thợ may, chắc thợ may sẽ hiểu được.
Ngô Tĩnh trở về thấy cô đang tô tô vẽ vẽ. Cô ta nghĩ đến tin tức nghe được từ Cam Điềm Điềm, sự đố kỵ trong lòng sắp phun trào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây