Diệp Ninh đã bán đất cho Diệp Hữu Tài được một tuần, trong tuần này chú ấy đã dẫn theo vợ nhìn một lượt. Phải nói Diệp Thanh Sơn rất may mắn, không nói đến hai mảnh ruộng bên dòng suối trong thôn, ngay cả ruộng nước ở Đại Khanh kia cũng là ruộng màu mỡ. Ruộng núi ở phía mặt trời mọc, càng nhìn càng thích, cha của ông nói mua rất đáng giá.
Bây giờ bảo chú ấy phun ra ruộng màu mỡ đã vào tay? Nằm mơ đi.
“Theo nhà nước mà nói, Diệp Ninh lớn rồi, đã là học sinh cấp ba, chữ ký của cô bé có giá trị.” Hai Mặt Rỗ đã gọi điện thoại hỏi con trai đang làm trong thành phố, Diệp Ninh đã tròn mười tám tuổi, là người trưởng thành. Cô ký tên cũng giống như của Diệp Thanh Sơn ký.
“Chủ hộ của nhà này là Diệp Thanh Sơn, không đến phiên con bé Diệp Ninh này làm chủ, sao chữ ký có giá trị được? Tôi là bố của Diệp Thanh Sơn, tôi không đồng ý, giấy chuyển nhượng này cũng vô dụng.” Ông cụ Diệp không hiểu gì mà trưởng thành hay chưa trưởng thành, dù sao ông cụ cũng không đồng ý.
“Ông không đồng ý cũng vô dụng, ông và Diệp Thanh Sơn đã tách hộ khẩu từ lâu rồi, không được xen vào nhà ông ấy. Bây giờ Diệp Ninh và Diệp Lan đều ở đây, chữ ký này do ba chị em ký, nếu như con bé không đồng ý, nhất quyết muốn lấy về cũng được.” Hai Mặt Rỗ biết cô muốn bán đất thế nào, lại nói đến số tiền tươi đó, chú ấy không tin cô cam lòng trả lại cho chú ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây