Chu Văn sáng mắt lên, chỉ cần cô ta đồng ý để anh ta đưa về, vậy thì chứng minh là có triển vọng.
Diệp An và Hồ San San đã rời đi không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Cậu ấy đưa cô ấy đến một quán trà mà cả nhà hay đi, uống trà, ăn điểm tâm, trò chuyện đời người.
“Gần trưa rồi, cô San San có thể nể mặt ăn một bữa cơm không?” Hai người đã quen hơn nhiều, có thể nói đùa đôi chút.
Hồ San San liếc cậu ấy, cố ý hất cằm lên, nói: “Vậy thì nể mặt anh vậy.”
Ăn cơm trưa, lại ăn cơm tối, cho đến tám giờ, cậu ấy mới lái xe đưa cô ấy trở về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây