Sau này em giảm bớt công việc, em có thể chăm sóc con, anh yên tâm đi.” Diệp Lan nhớ tới đứa trẻ trong mơ hôm qua, trong lòng run sợ. Cô ấy không nên một lòng chỉ có công việc, vẫn là nên ở bên con nhiều hơn.
Nhìn dáng vẻ thề thốt son sắt của cô ấy, Trương Hải tạm thời tin tưởng một lần.
Ban đêm Trương Thiến trở lại, biết anh ấy muốn tới tỉnh thì có phần không vui.
“Vậy có phải rất lâu con không được gặp bố không?”
“Bố sẽ thường xuyên trở về thăm con và mẹ. Nhiều lắm là một năm, mẹ chắc hẳn có thể chuyển tới tỉnh, đến lúc đó một nhà ba người chúng ta có thể bên nhau rồi.” Trương Hải nhéo mũi nhỏ của con gái, cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây