Nửa cuối năm, cô gửi bé tới nhà trẻ, có nhiều thời gian tập trung vào sự nghiệp của mình hơn. Nhờ có Leah và Kim Nặc, An Lan bộc lộ tài năng trên thị trường quốc tế, ở trong nước danh tiếng càng vang xa, không cần lại nói bản thân là nhãn hiệu nổi tiếng của Hương Giang nữa. Bởi vì bây giờ bọn họ là nhãn hiệu quốc tế, các thành phố lớn nhất thế giới đều có quầy của họ.
“Thế gia may mặc truyền thừa ngàn năm có khoa trương quá không?” Kim Nặc nhìn cô, có phần do dự.
“Ông ngoại cô nói các cô đời đời kiếp kiếp đều may vá, trở lại thế hệ sớm nhất là đời nhà Minh, không phải là một ngàn năm sao, khoa trương chỗ nào?” Diệp Ninh vô cùng kiên định nói.
“Nhưng nhà chúng tôi chưa từng may đồ cho hoàng gia.” Ông cụ cũng bị nội dung trên đơn tuyên truyền dọa sợ. Cái gì đến từ thế gia may mặc truyền thừa ngàn năm của nước Hoa thần bí, đời đời phục vụ vương công quý tộc, một cái váy cần ba năm dốc hết tâm cao để chế tạo ra. Chuyện này… quá giả, những người nước ngoài kia có thể tin sao?
“Chỉ dùng tí phương pháp tu từ thôi, tại sao không tin?” Đối với buổi biểu diễn lần này, cô đã dốc rất nhiều tâm sức và tài lực, nhất định phải biến An Lan thành nhãn hiệu xa xỉ quý tộc cao cấp phương Đông. Chờ sau này mạng lưới phát triển, có muốn chơi như vậy nữa cũng không được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây