“Cháu đến người không là được, mang đồ tới làm gì.” Nhìn thấy túi đồ lớn, chú Lưu không vui nói.
“Không có bao nhiêu thứ, chỉ là một chút tấm lòng. Người này chính là chồng của cháu, tên Thịnh Cảnh Xuyên. Đây là con trai bọn cháu, tên mụ là An An. An An, gọi ông bà đi.”
“Ông, bà.” An An sắp tròn một tuổi đã biết chào hỏi.
“Ôi, thật ngoan.” Bà Lưu ôm An An qua, cực kỳ yêu thích: “Dáng vẻ thật thanh tú, sau này nhiều con gái theo đuổi lắm đây.”
Hai người đã ăn cơm rồi qua, chú Lưu cũng ăn no rồi, bà Lưu cứ đòi phải nấu bát mì cho họ ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây