“Tôi khuyến khích? Tôn Diệu Quân, là anh nhân lúc bố tôi qua đời do tai nạn, lúc tinh thần tôi hoảng loạn lừa tôi tới Dương Thành nhờ người thân gì của anh. Vì sao tôi chạy à? Là bởi vì anh muốn mưu tài hại mệnh, muốn chiếm tiền bồi thường của bố tôi làm của riêng.” Diệp Ninh từng bước một ép sát gã ta.
Bị khí thế của cô làm cho lùi về phía sau một bước, Tôn Diệu Quân cảm thấy mất hết mặt mũi, có phần thẹn quá thành giận nói: “Cô điên rồi, lúc đó cô cũng cùng tôi tới Dương Thành rồi, đến lúc đó tôi là người duy nhất cô có thể dựa vào. Tại sao tôi phải mưu tài hại mệnh?”
“Ha ha, rốt cuộc nói thật rồi, anh chính là nhớ tới tiền bồi thường của bố tôi, xem như không phải mưu tài hại mệnh, anh cũng là kẻ thấy chết mà không cứu.” Diệp Ninh thấy gã ta thỉnh thoảng liếc nhìn Thịnh Cảnh Xuyên, không khỏi cười nói: “Anh muốn châm ngòi ly gián quan hệ của tôi và chồng tôi? Chỉ bằng mấy câu nói của anh sao? Anh ấy không tin người bên gối, tin tưởng thứ cặn bã như anh sao?”
Lúc đầu cô thật sự không muốn chuyện trước kia bị anh biết, sau khi nhiều lần liên tiếp gặp phải gã ta ở Dương Thành, cô cảm thấy sớm muộn cũng có một ngày sẽ bùng nổ, còn không bằng bản thân sớm nói, miễn cho bị người khác thêm dầu vào lửa nói bậy. Không ngờ tới thật sự đã xảy ra.
Thấy anh thật sự thờ ơ không động lòng, trái lại phía Tống Hy bên cạnh gã ta đã bùng nổ, gã ta giận sôi lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây