Con trai của ông chú hai và con dâu liếc nhìn nhau rồi tức giận ngồi lại: “Vậy cũng không thể bên trọng bên khinh như thế? Ông chú ba cũng có tận hai công việc rồi, bên chúng ta ngay cả giới thiệu cũng không muốn giới thiệu. Diệp Phong chúng ta ngoan ngoãn, cho dù nghề mộc không bằng Diệp Dương, đi làm người học việc dù sao cũng không thành vấn đề nhỉ? Nói thế nào chúng ta cũng là bậc người lớn của nó, không hiểu chuyện gì cả.”
Ông chú hai trừng mắt liếc con dâu, khẽ hừ một tiếng: “Người ta ngay cả ông nội ruột cũng không quan tâm, con thì tính là bậc người lớn gì? Trước đó Thanh Sơn ra ngoài làm công, bố bảo các con chăm sóc hai đứa trẻ một chút, các con nghe bố sao? Bình thường không hề giống người lớn, bây giờ xưng hô người lớn lung tung gì? Không cho phép ai nhắc tới công việc nữa, nếu Diệp Ninh giới thiệu giúp thì chúng ta cảm kích trong lòng, không giúp cũng không sao. Nếu bố biết ai ra ngoài nói hươu nói vượn, cẩn thận bố xử lý các con.” Tính cách ông chú hai kém hơn ông chú ba, trước kia còn biết đánh người. Bây giờ có cháu trai đỡ hơn tí, nhưng nếu ai không nghe, ông ta vẫn đánh. Người trong nhà nghe ông ta nói như vậy thì ai nấy đều rụt cổ, không dám nhắc đến nửa câu.
Hơn một năm không gặp ông cậu, ông ấy dường như già hơn trước kia rất nhiều, biết cô sinh con thì nhất định phải lì xì cho cô.
Bác Diệp cũng nhét cho cô một phong bao lì xì màu đỏ, cô không từ chối được nên phải nhận trước. Chờ lúc họ rời đi, cô nhét bao lì xì bọn họ cho dưới gối. Lúc đi đã nói với cậu họ, bảo ông ấy tiện thể nhắn ông cậu và bác, lát nữa xốc gối lên xem thử.
Chờ bác Diệp cầm bao lì tìm tới nhà Diệp Ninh thì bọn họ đã tới huyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây