“Nếu như cô đã đến Bắc Thành vậy tôi cũng không gạt cô. Sau khi tôi đến đây không có việc làm, đã tự mình cửa hàng làm ăn.” Chuyện trong nhà cô ngoại trừ chủ nhiệm Dương trong nhà máy thì cũng không có ai biết.
“Cô tự kinh doanh sao?” Dương Uyển Tình kinh ngạc nhìn cô.
“Đúng vậy, tự kinh doanh có gì không tốt, căn nhà này tôi bỏ ra mười ngàn năm trăm tệ để mua, lại bỏ ra hai, ba chục ngàn để sửa chữa, tổng chi phí cộng lại gần bốn chục ngàn tệ. Nếu như đi làm, cô nói xem bao nhiêu năm tôi mới có thể mua được.” Diệp Ninh để ý biểu cảm của cô ấy, phát hiện ngoại trừ lúc đầu cô ấy kinh ngạc thì còn chút ý tán đồng.
“Tôi không có ý gì khác, tôi cảm thấy kinh doanh riêng rất tốt, dựa vào hai bàn tay của mình ăn cơm cũng không mất mặt.” Dương Uyển Tình thật sự nghĩ như vậy. Bây giờ quốc gia đều cổ vũ việc cho tư nhân buôn bán, nếu có thể kiếm lời, tiền lời buôn bán một năm còn hơn tiền lương cả đời, có gì không tốt chứ.
Cô nhìn ra cô ấy thật sự nghĩ như vậy. Vậy là tốt rồi, nếu không thì cô cũng không thể mời cô ấy đến Dương Thành.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây