“Xưởng bên phía Dương Thành xây dựng thế nào rồi, có cần anh giúp không?” Thịnh Cảnh Xuyên hỏi.
“Không cần, năng lực của Hoàng Tô Minh rất mạnh, công trường khởi công rất thuận lợi, em tin rằng cuối năm nay nhất định có thể đưa vào sử dụng. Bên phía Bắc Thành, em ngoại trừ có hai cửa hàng thì cũng đã có ba cửa hàng nhượng quyền. Em cũng không định tăng thêm nữa, nhiều hơn ngược lại lại ảnh hưởng tới giá trị thương hiệu.” Giống như một số thương hiệu trong thế giới của cô, nói là thương hiệu lớn nhưng con phố nào cũng có, cuối cùng lại trở thành một thương hiệu cấp thấp.
“Anh định mở một cửa hàng đồ điện gia dụng ở tỉnh Nam Giang, em muốn mở rộng kinh doanh bên đó không?” Anh hỏi.
Ánh mắt Diệp Ninh sáng lên, cười nói: “Tốt nhất chúng ta vẫn nên đi chung đi. Em đã nói với nhóm nghiệp vụ sẽ mở một tổng đại lý ở tỉnh Nam Giang, đã để cho Vương Vũ chuẩn bị, đến lúc đó em có thể sẽ đi. Anh cũng phải đi sao?”
Những thành phố xung quanh đều được bàn giao trực tiếp cho những nhân viên nghiệp vụ khác ở công ty, đã có một số khách hàng tiềm năng. Tỉnh Nam Giang thì khác, đúng lúc nó lại nằm trong khu chuyển nhượng, chỉ cần nắm giữ được nơi đó thì sau này có thể phát triển ở khu vực phía Nam.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây