“Vẫn nên lấy một cửa hàng nhỏ đi ạ, nếu như thấy căn nào phù hợp thì em mặt dày mày dạn mượn của chị một ít vậy.” Cô ấy hơi ngượng ngùng nói.
“Được, chị sẽ để ý giúp em.” Diệp Ninh bất đắc dĩ nói.
Thật ra cũng không thể trách cô ấy được, bây giờ có ai lại nghĩ tới trong tương lai bất động sản sẽ tăng vọt. Mà một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cô ấy do dự như vậy chính là sau này cô ấy có thể được phân cho nhà ở, bởi vậy mua nhà dường như thật sự không quan trọng.
Bốn cửa hàng Diệp Ninh và Diệp An mua vẫn luôn để trống. Hai gian của cô vừa vặn để mở tiệm bán quần áo, vậy hai gian của cậu bé thì sao? Cô vốn muốn sống bằng tiền cho thuê phòng, thuê đất, phố Đông Phủ chắc chắn sẽ tốn tiền thuê một năm là ba, bốn ngàn tệ, đỡ tốn công sức. Phía bên ngân hàng lại không tính tiền lãi, tiền này tương đương với kiếm lời vô ích.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, dù sao cô muốn mở tiệm bán quần áo chi bằng mở hai gian tiệm giày bên cạnh. Dương Thành có nguồn cung cấp nên cứ gửi chung với quần áo tới đây là được, vừa vặn hai bên cùng cải tạo nên sẽ có lợi hơn so với việc cho thuê.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây