Diệp Lan nhìn cô ta, không biết tại sao cứ cảm thấy lời nói vừa nãy của cô ta có ác ý: “Bây giờ Thục Bình đang học cấp hai nhỉ? Cố gắng lên, sau này làm đàn em của tôi, cũng có cơ hội chia nhà.”
Diệp Ninh liếc cô ta, nói với Diệp Lan: “Chị đang muốn nói với em đây, mấy ngày nay chị tìm mặt tiền cửa hàng, có mấy gian muốn bán, em muốn mua không?”
Cửa hàng đường Phủ Đông, trước đây là khu vực phồn hoa nhất. Người bán họ Tôn, ban đầu có mười mấy cửa hàng, bây giờ đều trả lại cho ông ấy. Ông ấy quyên hiến cho nhà nước mười gian, còn lại bốn gian, bây giờ muốn bán hết để ra nước ngoài.
“Cửa hàng?” Trước đây Diệp Lan luôn muốn mua một cửa hàng, thật sự xuất hiện ở trước mặt thì cô ấy lại bắt đầu do dự: “Bao nhiêu một gian?”
“Năm mươi nghìn tệ một gian.” Đây chắc chắn là giá tiền rất thiết thực, phải biết, như một quầy hàng trong huyện thành nhỏ như huyện Hoàn Sơn bị xào đến hơn mười nghìn tệ một gian. Cửa hàng ở khu vực vàng như thủ đô, năm mươi nghìn một gian, thật sự rất rẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây