“Ôi, đi đâu đấy?” Một tên côn đồ cao lớn trong đó giơ tay ấn bả vai của ông cụ: “Gần đây anh em eo hẹp, ông già, mượn ít tiền tiêu đi.”
Thỉnh thoảng Diệp Ninh nhìn bên ngoài, trong lòng nghi ngờ. Bên nhà cũ ngược lại rất bình tĩnh, cô còn tưởng họ sẽ tới làm ầm ĩ, cô đã nghĩ xong nên đáp trả thế nào rồi.
“Sao thế?” Thịnh Cảnh Xuyên tiễn khách xong, nghiêng đầu thấy cô hết nhìn đông sang nhìn tây.
“Không có gì.” Cô mỉm cười, cô không thích móc mỉa chuyện nhà mình với anh lắm.
Anh biết cô đang nhìn gì, khóe miệng cong lên. Mặc kệ có phải hôn lễ hay không, hôm nay cũng là một trong những chuyện vui của họ, tất nhiên không cho phép người khác quấy rối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây