Cô dò xét cô ấy từ trên xuống dưới. Tóc cô ấy buộc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen và chiếc quần màu đen, đi một đôi giày da cao gót nhỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xanh. Cô ấy hoàn toàn khác vẻ với thanh niên trí thức khi trước, toàn thân đều ra vẻ tự tin, sành điệu.
“Buôn bán thế nào?” Trông thấy cô ấy chuẩn bị ba nghìn tệ hàng hóa đã biết rõ buôn bán không tệ, cô tìm chủ đề.
“Buôn bán rất tốt, bình thường một ngày chỉ bán được ba, bốn trăm tệ, vào chủ nhật có thể bán được sáu trăm hơn, bảy trăm tệ. Tôi vẫn chưa đến cảm ơn cô trực tiếp được, nếu không có cô hỗ trợ thì bây giờ tôi vẫn còn đang tìm thủ công bốn phía, sau có thể có nhiều tiền lợi nhuận như vậy.” Trương Hướng Hồng chân thành nói cảm ơn.
Lúc mới đầu cô ấy cảm thấy có hơi lo lắng, sợ cô ấy làm hỏng. Cô ấy không ngờ rằng buôn bán vẫn giống lúc trước, một ngày ba, bốn trăm tệ, cô ấy có thể kiếm được hai trăm tệ. Nếu tính cả tiền kiếm được vào chủ nhật thì một tháng chắc cũng được một chục nghìn tệ rồi. Bây giờ chồng của cô ấy cũng không phải ra ngoài làm thuê nữa, mỗi ngày giúp cô ấy mở quán, dọn quán, thuận tiện ở nhà nấu cơm chăm con. Chờ sau khi làm xong chuyện làm ăn cuối năm xong thì đầu xuân năm sau cô ấy có thể mua nhà ở Bắc Thành rồi.
“Vậy thì tốt rồi, hy vọng chị buôn bán sẽ càng ngày càng tốt.” Diệp Ninh nói với cô ấy vài câu rồi đi vào trong nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây