Người còn lại tên Lý Trạch, hôm qua anh ta đã xin Diệp Ninh nghỉ, bảo sáng hôm nay có việc, chiều mới đi làm được. Mới một buổi chiều, thu hoạch cũng bình thường.
“Chị Hà và Vương Vũ chưa trở về sao?” Diệp Ninh nhìn mấy người bọn họ, cười khẽ: “Không sao, vạn sự khởi đầu nan, ngày đầu tiên không có đơn hàng cũng bình thường, ngày mai tiếp tục cố gắng.”
“Chúng tôi và Vương Vũ không chạy cùng một nơi nên không rõ lắm.” Lâm Mạn Mạn mím môi: “Tổng giám đốc Diệp, tôi... Vào cửa hàng gặp bà chủ không biết phải nói gì.”
Rõ ràng trong đầu đã nghĩ phải nói gì, còn có thể dự đoán câu hỏi của đối phương, chuẩn bị sẵn đáp án. Kết quả gặp mặt lại không nói được câu nào.
“Là vì sợ hãi sao?” Diệp Ninh nhìn cô ấy năm nay cô ấy mới mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, như thế cũng bình thường. “Cô phải hiểu, cô là nhân viên bán hàng của công ty quần áo An Lan, công ty của chúng ta là công ty tư nhân ở Hương Tư, vì sao cô sợ bọn họ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây