Ánh mắt Vương Vũ sáng lên: “Là ý nói tôi chào hàng với cửa hàng quần áo rồi, chỉ cần sau này bọn họ nhập hàng của tôi thì tôi sẽ được trích phần trăm?”
“Đúng thế, chỉ cần anh còn ở lại công ty, khách hàng nhập hàng thì anh sẽ được trích phần trăm. Nếu như anh rời công ty, vậy cửa hàng sẽ giao cho nhân viên khác tiếp nhận, mọi người nghe hiểu cả chứ?” Diệp Ninh cười khẽ.
Mọi người lập tức xoa tay phấn khởi, bây giờ đã muốn ra ngoài kiếm khách.
“Không cần phải gấp, sẽ có thời gian cho mọi người làm việc.” Cô dẫn bọn họ trở về văn phòng, ngồi xuống: “Đầu tiên, mọi người phải hiểu rõ ưu điểm và khuyết điểm của sản phẩm. Tiếp theo, mọi người phải học kỹ năng bán hàng. Chờ sau khi huấn luyện xong xuôi, mọi người mới có thể ra đường bán hàng. Đúng rồi, mọi người báo tên cho tôi đi, một lát tôi tìm người làm danh thiếp. Còn trang phục của mọi người cũng phải thay đổi, dù sao bán quần áo, mọi người mặc khó coi thì sao chào hàng được?”
Hình tượng vô cùng quan trọng, cô suy nghĩ. Sau đó cô tìm người làm đồng phục theo yêu cầu, mỗi người hai bộ. Chỉ cần bọn họ làm tròn một năm thì hai bộ quần áo này sẽ thuộc về bọn họ. Nếu như làm chưa đủ thời gian đã nghỉ việc thì bọn họ phải trả tiền hai bộ quần áo này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây