Hóa ra là vậy, Diệp Ninh vỗ đầu cô bé, cười khẽ: “Vậy bầu bạn với bà cụ Thịnh nhiều lên, sau này cũng phải thường xuyên bầu bạn với họ.”
“Điều này em biết, ông cụ Thịnh và bà cụ Thịnh bác học đa tài, rất nhiều điều không hiểu em đều có thể đến nhờ họ chỉ, nhưng bây giờ... ngại lắm ạ.” Nói nghiêm khắc hơn, nhà mới là nhà của chị gái, nhưng ở nhà chị và ở nhà người quen là hai chuyện khác nhau.
“Không sao đâu, sau này đều ở cùng một con hẻm, hiếu kính họ nhiều chút là được.” Ban đầu cô còn định tự mua gạo mì và đồ ăn, bị bà cụ Thịnh biết được mắng cho một trận, còn nói cô không coi bà ấy là người nhà, coi thường bà già này đây, v.v... Nói đến cô á khẩu không trả lời được.
Cô bé vừa rời đi, Diệp An lại đi tới, cậu bé không phải muốn chuyển nhà mà muốn xin tiền cô.
Cơm trưa cậu bé phải ăn trong trường học, tiền cơm đã nộp cho nhà trường, bút chì vở linh tinh đều là Diệp Lan mua. Một tuần cô cho cậu bé một tệ tiền tiêu vặt, một tệ đối với học sinh thời này mà nói là không ít.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây