Bốn bộ quần áo thưởng bốn tệ, hai bộ trang sức thưởng một tệ. Đồng hồ điện tử ba mươi lăm tệ, thưởng hai tệ. Mới như vậy đã được bảy tệ, nếu ngày nào cũng như thế, một tháng cô ấy có hơn hai trăm tệ tiền lương, chịu khổ một chút có là gì, huống chi việc này cũng không mệt.
“Không cần, buổi sáng không có việc gì, chị đến trước buổi trưa là được, có thể buôn bán một ít vào buổi trưa. Quan trọng là buôn bán buổi chiều sau khi sinh viên tan học, bán đắt hàng hơn buổi trưa nhiều. Đúng rồi, lúc cuối tuần chị phải đến sớm, ngày hôm đó buôn bán không tệ lắm, dù sao bán nhiều được thưởng nhiều. Trong cửa hàng của tôi còn việc, tôi đi về trước, buổi tối đến giúp chị dọn quầy.” Còn phải nghĩ cách giải quyết chuyện dọn quầy, cô không muốn ngày nào cũng chạy qua đây thu dọn.
Khoảng năm giờ, cửa hàng của Diệp Ninh đóng cửa, lúc cô về nhà, bà Thịnh đang bận rộn trong bếp. Cô đi qua giúp đỡ, khoảng sáu giờ Diệp Lan, Diệp An và Thịnh Cảnh Xuyên mới về.
“Bà nội, nghe anh Bình An nói tìm dì giúp việc.” Diệp Ninh đi theo khuyên nhủ.
Năm nay bà cụ đã bảy mươi mốt tuổi, trước đó vất vả quá sức, bây giờ vẫn dùng thuốc Đông y điều dưỡng. Anh muốn tìm một dì giúp việc nhưng bà cụ không muốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây