“Nhiều thế này sao ạ?” Trông thấy đồng hồ, Diệp Lan không khỏi mở to hai mắt. Cô bé cũng có đồng hồ, cũng là chiếc đồ hồ hoa đào do chị cả tặng cho cô bé, có giá hơn một trăm tệ. Những năm qua cô bé rất ít khi lấy ra ngoài, chỉ sợ nó bị xước, tuy nhiên cô bé cũng chưa bao giờ thấy nhiều đồng hồ như vậy: “Chị, chị định lấy ra bán hả?”
“Đó là đương nhiên. Chị cũng không phải rết, làm gì có nhiều tay như vậy.” Diệp Ninh trêu đùa một câu.
Dù cô bé có không hiểu giá thị trường thì cũng biết những chiếc đồng hồ này rất đắt tiền, có thể bán được không? Nếu không bán được, bị lỗ thì phải làm sao?
“Chị ơi, chiếc đồng hồ này đẹp quá, có thể cho em một cái được không?” Diệp An không suy nghĩ nhiều như thế, cậu bé chỉ tập trung xem cái nào trông đẹp hơn.
“Không thành vấn đề, tự em chọn một cái đi.” Diệp Ninh lấy cái đồng hồ mà cậu bé nhìn trúng ra, sau đó quay sang hỏi cô bé: “Em thích không? Em cũng chọn một cái đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây