Tôn Diệu Quân nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ cách đó không xa, nắm chặt nắm đấm. Hai ngày trước gã ta còn cho rằng mình hoa mắt, xem ra cô thật sự đã đến Dương Thành rồi.
Gã ta nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô khí khái hiên ngang, phong thái tuấn lãng, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều tốt hơn so với gã ta. Gã ta lập tức giận đến nổ đom đóm mắt, luôn cảm giác như mình bị cắm sừng. Cô là của gã ta.
“Tổng giám đốc Tôn, nhìn gì vậy?” Một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, dáng người mỹ lệ đi tới vỗ bả vai gã ta một cái. Cô ta nhìn theo ánh nhìn của gã ta, trông thấy một đôi tình nhân trẻ cử chỉ thân mật, nam thanh nữ tú, vô cùng hợp nhau: “Cô gái kia thật xinh đẹp.”
“Cũng bình thường thôi, đâu thể đẹp bằng Kiều Kiều em được.” Tôn Diệu Quân thôi không nhìn nữa, khen cô ta một câu.
Trong lòng cô ta mừng thầm. Mặc dù cô ta biết mình không bằng cô gái kia nhưng nghe thấy người cô ta thầm mến nói cô ta xinh đẹp thì vẫn không kìm được sự vui mừng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây