Em xác định mẹ sẽ suy nghĩ vì chúng ta chứ? Em đã lên đại học không sao nữa rồi, còn Tiểu An mới học tiểu học.” Cô bày vấn đề rất thực tế này ra trước mắt cô bé.
Diệp Lan nghe chị cả phân tích, cô bé tỉnh táo lại. Bọn họ chưa từng đi nhà bà ngoại nhưng cũng nghe Lý Phương nói vài chuyện. Tính cả bà ta thì nhà có hai nam hai nữ, bà ta xếp thứ ba. Con cả là con gái, xuống nông thôn lập gia đình, con thứ hai là con trai kém Lý Phương hai tuổi. Ban đầu người xuống nông thôn là con thứ hai, bà ngoại không nỡ con trai cả đi nên giao công việc cho ông ta. Còn con thứ ba không có công việc nên chỉ có thể xuống nông thôn.
Từ đó có thể nhìn ra nhà bà ngoại trọng nam khinh nữ, nhưng Lý Phương vẫn luôn nói ông bà ngoại rất thương yêu bà ta, thỉnh thoảng gửi đồ cho bà ta có thể nói suốt cả năm. Thật ra cho dù bà ta kết hôn hay sinh con, sau khi gửi thư đi thì thật lâu sau bên kia mới hồi âm, sẵn tiện, gửi vài món đồ bác cả, cậu cả đã dùng. Khi bên kia gửi đồ đến, Diệp Thanh Sơn đều gửi về gấp bội.
Diệp Lan không ngốc, bà ngoại không thích mẹ, càng không thích cha, đối với ba chị em bọn họ cũng lạnh nhạt. Mấy năm nay không gửi cho bọn họ một phong thư nào cả, vờ như ba chị em bọn họ không tồn tại.
Nếu biết có sáu mươi nghìn tệ tiền bồi thường thì bọn họ có rung động hay không? Cho dù ông bà ngoại có thể vượt qua cám dỗ, vậy cậu mợ thì sao? Chỉ cần bọn họ thổi gió bên tai vài câu, nếu có món tiền lớn như thế có thể cải thiện cuộc sống người nhà. Con cháu vẫn luôn ở bên ngoài chưa từng gặp không thể nào thân hơn cháu nội được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây