Diệp Ninh buồn cười vỗ đầu cậu bé: “Sao có thể? Em coi toàn bộ Bắc Thành là hoàng cung đấy à? Dù là hoàng cung cũng đâu phải chỗ nào cũng giàu có nguy nga đâu, có lẽ mai là đến nơi rồi, tới lúc đó em tự nhìn xem.”
Cô cũng chưa đi qua Bắc Thành vào lúc này, nghĩ rằng cũng sẽ không phát đạt lắm, chắc là không khác là mấy huyện thành 20 năm về trước.
Qua một trận xô đẩy, cuối cùng họ cũng xuống tàu, vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy Thịnh Cảnh Xuyên giơ thẻ lên.
“Anh Bình An, tụi em ở đây nè.” Diệp An vẫy tay la lớn.
“Thế nào, mệt rồi phải không? Mau về nhà với anh. Ông bà nội biết các em sắp đến, ngày nào cũng ngóng trông, hôm nay trời chưa sáng đã thúc giục anh đến ga tàu hỏa chờ các em đấy.” Nói đến ông bà cụ ở nhà, Thịnh Cảnh Xuyên vô cùng bất đắc dĩ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây