Vốn tưởng rằng việc này không liên quan gì đến họ, không ngờ ngày hôm sau Vương Mai tìm tới nhà họ.
“Thím và ông Vương canh cửa trung tâm mua sắm là họ hàng với nhau, thím nghe ông ấy nói cháu muốn mua cửa hàng. Trong tay thím có một gian, cứ dựa theo giá thím đã mua mà bán trao tay. Cháu có muốn không?” Bà ta ôm tâm trạng mèo mù vớ chuột chết đến đây.
Diệp Ninh hơi sững sờ, nói: “Thím à, cửa hàng đó khá tốt mà. Mỗi tháng có được tiền thuê hơn 40 tệ, chắc chắn tiền thuê sang năm sẽ còn tăng lên. Một năm hơn 400 tệ tiền thuê, không khác tiền lương là mấy, bán đi tiếc lắm ạ.”
“Thím cũng biết bán thì tiếc, nhưng ông chồng nhà thím vì chuyện cửa hàng suốt ngày cãi nhau với thím, bố mẹ chồng thím cũng chỉ cây dâu mắng cây hòe thím mãi, thím không còn cách nào khác mới bán đi.” Đương nhiên Vương Mai không thể nói chồng bà ta lo lắng tình hình trong nước thay đổi, sợ bị coi là nhà tư bản, nói vậy còn ai dám mua.
Cô khịt mũi coi thường lời nói của bà ta, rõ ràng trong lòng bà ta cũng hối hận. Nếu dựa vào tính cách của bà ta sao có thể để cha mẹ chồng và chồng tùy ý chỉ trích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây