Cộng thêm nhà ông bí thư chi bộ với nhà chính bên kia nữa.” Cô suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định tính thêm cả nhà chính.
“Sao chúng ta phải tặng cho bên nhà chính chứ?” Từ lâu Diệp An đã bất mãn với sự bất công của ông nội, lần này nghe nói sắp phải đến thăm nhà ông cụ, cậu bé lập tức không vui hỏi.
“Dù không thích đến đâu thì ông cụ cũng là ông nội ruột thịt của chúng ta, lễ nghĩa nên có vẫn phải có, bố của chúng ta còn đang được chôn cất trong thôn, đừng để người khác khua môi múa mép hủy hoại danh tiếng của bố.” Cô nhướng mày: “Chỉ là hình thức mà thôi.”
Nghe xong lời này, ánh mắt cậu bé bỗng chốc sáng lên: “Chị ơi, em hiểu ý chị rồi.”
Ngoài màn thầu, Diệp Lan còn làm ba mươi cái bánh bao, một nửa nhân thịt, một nửa nhân chay. Diệp Ninh hà hơi cầm lấy hai cái bánh nhân thịt, một cái cho cô bé, một cái cho Diệp An. Cô cũng lấy một cái cho mình, vừa thổi nóng vừa ăn. Trước kia khi mẹ họ còn ở với họ đều sẽ làm ba cái bánh bao nhân thịt để dành đến Tết rồi ăn, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ba chị em họ. Bây giờ một hơi họ có thể làm mười lăm cái bánh bao nhân thịt, nhưng cha mẹ đều không còn, cảm thấy mùi vị không còn ngon như trước kia nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây