“Không lạnh, ngồi xe lâu như thế chắc mệt chết rồi.” Cô út đưa tay muốn cầm đồ trên tay anh nhưng lại bị anh né tránh.
“Cháu không mệt, để cháu cầm là được. Ông bà biết cô nhập viện nên rất lo lắng, nhất định bảo cháu đến thăm cô.” Thịnh Cảnh Xuyên chào hỏi dượng của mình: “Chào dượng.”
“Mọi người một người không lạnh, một người không mệt, con vừa lạnh lại mệt, chúng ta về nhanh thôi.” Em họ của anh dậm chân, cầm một chiếc vali lên: “Anh, anh ở đến qua tết mới đi à?”
Cô út liếc mắt nhìn con trai, dẫn Thịnh Cảnh Xuyên đến nơi đỗ xe: “Tới chơi thì ở lại lâu một chút, chờ khai giảng hãy về.”
“Không được, hai ngày nữa cháu phải về.” Anh không thể để hai ông bà ở lại ăn tết một mình được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây