“Không giống.” Diệp An lắc đầu: “Chị hai cho dầu ít, không thơm.”
Trước kia lúc ở dưới quê, mỗi ngày ăn đồ ăn cũng không cảm thấy, vào thành phố thì khẩu vị ăn uống cũng trở nên khác đi, trở nên kén ăn. Nhưng chị hai vẫn giống như trước, lúc xào rau chỉ dùng da heo quẹt nồi một tí khiến cho đồ ăn không còn tí mùi vị gì cả.
Diệp Ninh thực sự không biết bữa trưa bọn họ ăn gì, nhưng mỗi lần cô trở về ăn cơm, dầu mỡ trong mỗi món đều vừa phải.
“Chị cảm thấy tạm được.”
Diệp An uống một hớp canh, cười nói: “Chị hai nói chị là người kiếm tiền, trụ cột trong nhà, cho nên chị phải ăn no. Em và chị ấy đều ở nhà ăn không, còn không ra ngoài làm việc, không cần ăn nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây