Không thì sao anh lại để ý như vậy chứ.
“Đó là người em gái cháu quen khi xuống núi lúc xưa.” Anh thấy ánh mắt mập mờ của bảo vệ, anh không giải thích nữa, càng giải thích càng không nói rõ được.
Thư rất dày, anh kẹp trong sách, định về nhà xem.
“Về rồi à, trong bếp có hầm canh gà, cháu đi uống một bát trước đi.” Bà cụ đang đan áo lên, nhìn thấy cháu trai trở về, vẻ mặt nở nụ cười đầy hạnh phúc.
“Một lát cháu uống.” Thịnh Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn: “Ông nội đâu ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây