Một vài nữ sinh sau khi lên tàu hỏa nhìn thấy kẹp tóc và vòng tay người khác cầm, không nhịn được hỏi thử thì biết là lấy từ chỗ Diệp Ninh, bọn họ đều lén tới hỏi. Sau khi cảm thấy giá cả phù hợp bèn xin cô một chiếc, đợi vào thành phố, kẹp tóc và vòng tay đã bán được kha khá.
“Sao cậu mang nhiều như vậy?” Trương Tiểu Miêu và cô ngồi cùng nhau, mặc dù cô ấy không biết cụ thể cô đã bán đi bao nhiêu, chắc khoảng mười mấy món.
“Đừng nhắc nữa, một ít là mang cho bạn học, còn một là tớ chuẩn bị tặng người ta, bây giờ e rằng không đủ.” Vẻ mặt Diệp Ninh khó xử.
Vương Tố Vân thở dài: “Cậu chính là mềm lòng.”
Cô gật đầu, kiên định nói: “Lần sau lại có người tới, tớ tuyệt đối không bán cho bọn họ nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây