“Đây là đồ tôi muốn, đã viết hết lên đó rồi, cô nhìn giúp tôi, có thì mua còn không thì thôi nhé.” Cô ta chờ mong nhìn cô.
Diệp Ninh đọc sơ qua, đều là chút son moi, khăn lụa linh tinh, mấy cái đó còn hiểu được, tại sao vớ cũng phải mua ở Nam Thành?
“Uyển Tình à, tại sao xà phòng thơm với kem đánh răng cũng phải mua ở Nam Thành vậy?” Vương Bân cũng ngó qua, bị choáng váng bởi một chuỗi dài đồ đạc: “Diệp Ninh là đi công tác, em bảo cô ấy mua nhiều đồ như vậy thì sao mang về được.”
“Mấy thứ này đều không lớn, chắc là mang về đây được nhỉ?” Cô ta nhìn về phía cô.
“Tôi không rõ nữa, nếu mua được tôi sẽ cố gắng mang về.” Diệp Ninh không cam đoan, lỡ như lúc đó không mang về được cũng còn có cớ để thoái thác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây