Nhưng Đồ Dật Phi không nghĩ rằng đó là do năng lực của mình kém, mà ngược lại, trong lòng còn có chút oán trách Tống Sở Sở đã cướp mất “công việc béo bở” này của mình, còn khiến anh ta mất đi cơ hội thể hiện trước mặt giáo sư.
Nhìn thấy Tống Sở Sở đang ở bên ngoài, Đồ Dật Phi liếc nhìn ổ khóa cửa, đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười không chân thành và lên tiếng:
“Đại dịch giả, sao cô lại đến tìm giáo sư nhiều hơn cả tôi, một học trò? Ai không biết người ta còn tưởng cô mới là đệ tử thân truyền của giáo sư.”
“Nói ra cũng thật xấu hổ, tôi là học sinh chính thức mà còn không nhiệt tình bằng cô.”
Mặc dù Đồ Dật Phi vẫn giữ vẻ ngoài hiền lành như thường lệ nhưng giọng điệu của anh ta đầy ẩn ý châm biếm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây