Thúc Thanh Phương ở viện nghiên cứu chỉ có thể làm những công việc lặt vặt và phụ trợ, hầu như rất ít có cơ hội vào phòng thí nghiệm nên đương nhiên cũng không có cơ hội tiếp xúc với những giáo sư lâu năm như Mục Thanh.
“Sáng nay, khi ông ấy một mình đi bắt sam ở khu rừng ngập mặn, không may bị đá ngầm đập vào chân.”
“Thì ra là vậy.”
Thúc Thanh Phương gật đầu: “Không ngờ giáo sư Mục lớn tuổi như vậy mà vẫn tận tâm đến thế.”
Nghe Thúc Thanh Phương khen ngợi Mục Thanh, Đồ Dật Phi hơi ngẩng cằm lên, cảm thấy mình cũng được hưởng chút hào quang, thân thể không tự chủ đứng thẳng hơn một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây