Một lúc sau, Chu Linh Huệ dắt tay Khương Phi Nhạn ra phòng khách, vui vẻ khoe:
“Cha mẹ xem này, Nhạn Tử đeo kẹp tóc mới có đẹp không!”
Cô gái trước mặt buộc hai bím tóc, mỗi bên trán cài một chiếc kẹp tóc xanh lấp lánh, càng làm tôn thêm vẻ đẹp tươi trẻ của cô.
Ngô Gia Huệ nhìn Khương Phi Nhạn, liên tục gật đầu khen ngợi: “Đẹp lắm, đẹp lắm!”
Con bé này xinh thật, tiếc là bà ấy không có con trai, nếu có thì phải cưới cô về làm dâu để cưng chiều mới được.
“Ừ, quả thật rất đẹp.” Ngay cả người cha vụng về cũng mở lời khen ngợi, khiến Chu Linh Huệ tự đắc: “Hehe, con mắt con đúng là tinh đời!”
Thấy con gái khoe khoang, Ngô Gia Huệ không khỏi dở khóc dở cười: “Đừng vênh váo quá, mau ăn sáng đi, kẻo trễ giờ làm đấy!”
Chu Linh Huệ lè lưỡi làm mặt xấu: “Biết rồi mà!”
Sau khi Chu Kiến Bách ăn xong bữa sáng, Khương Phi Nhạn xin phép nói chuyện riêng với ông ấy trong phòng.
Cô kể lại việc mình vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa cha ruột và mẹ kế.
Đôi mắt cô hơi đỏ, quay sang nhìn Chu Kiến Bách, nói: “Chú Chu, cháu cần chú giúp đỡ.”
Chu Kiến Bách hiện là đội trưởng đội điều tra của Cục Công an phía Tây thủ đô, tính tình hiền lành, chính trực và rất nhiệt tình.
Thời điểm mẹ của nguyên chủ còn sống, hai gia đình Khương – Chu có mối quan hệ rất tốt.
Ông ấy đã chứng kiến Khương Phi Nhạn lớn lên, vẫn luôn xem cô như con gái ruột mà yêu thương.
Khi được nghe kể lại về sự thật vụ cô bị bán và nhìn vẻ mặt đầy uất ức của cô, lòng ông ấy không khỏi chua xót...
Chu Kiến Bách vốn là người tính tình tốt nhưng cũng phải nổi giận, thậm chí còn chửi thề:
“Thằng Khương Quốc Vĩ chết tiệt kia! Vậy mà lại dung túng cho ả đàn bà đó tổn thương con mình như vậy, phải tìm người đánh hắn ta một trận mới được!”
Chu Kiến Bách không hề nghi ngờ những gì Nhạn Tử nói.
Cô tuy có hơi nóng nảy, nhưng tính cách lại vô cùng đơn thuần và đáng yêu.
Nếu không bị dồn ép đến bước đường cùng, làm sao cô lại đến tìm ông ấy cầu cứu được chứ?
“Chú Chu, chú đừng vội!” Khương Phi Nhạn vội vàng trấn an: “Chuyện này chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ càng, chú nghe cháu nói...”
Sau đó, Khương Phi Nhạn lần lượt kể ra những suy nghĩ và lo lắng trong lòng mình.
Cô cũng nhắc đến việc có thể Khương Vạn Bảo là con trai ruột của gã cha tồi kia.
Chu Kiến Bách vừa bình tĩnh được một chút, nghe đến câu này, suýt nữa lại nổi điên lên.
Ông ấy nghiến răng nói: “Tên Khương Quốc Vĩ này... đúng là cầm thú! Hắn ta không xứng đáng làm cha của cháu!!”
“Cháu cũng không còn coi ông ta là cha nữa.” Khương Phi Nhạn cười khổ, tiếp tục:
“Hiện tại cháu chỉ muốn sự thật được phơi bày, bắt ông ta và ả đàn bà đó phải chịu tội!”
“Phải làm như vậy!” Chu Kiến Bách nhìn cô, gương mặt đầy nghiêm túc đảm bảo: “Nhạn Tử, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ điều tra đến cùng để cho cháu một lời giải thích!”
Dù có phải đuổi theo đến chân trời góc bể, ông ấy cũng nhất định phải tóm cổ gã cậu họ của người đàn bà đó về!
“Chú đừng nói với cô Ngô và chị Linh Huệ chuyện này, cháu sợ hai người sẽ lo lắng.” Khương Phi Nhạn dặn dò thêm: “Đợi điều tra rõ ràng rồi hãy nói.”
Chu Kiến Bách gật đầu: “Được, chú biết rồi!”
Lo lắng dễ dẫn đến sai lầm, nếu vợ và con gái ông ấy manh động làm chuyện gì bất cẩn, kinh động kẻ thù thì không hay chút nào.
Khương Phi Nhạn vô cùng cảm kích: “Cảm ơn chú Chu, bây giờ cháu chỉ có thể dựa vào gia đình chú thôi.”
“Chúng ta là người một nhà, không cần cảm ơn.” Chu Kiến Bách nhìn cô với ánh mắt yêu thương: “Từ nay cứ coi nhà chú như nhà của cháu, cánh cửa nhà chúng ta luôn rộng mở chờ cháu.”
“Chú Chu... cảm ơn chú...” Khương Phi Nhạn cảm thấy ấm lòng.
Sau khi hai người nói chuyện xong, Khương Phi Nhạn chào tạm biệt.
Ngô Gia Huệ vội vã tiến tới hỏi chồng: “Có chuyện gì mà nói lâu vậy?”
“Không có gì.” Chu Kiến Bách liếc nhìn vợ một cái, lần đầu tiên nói dối:
“Nhạn Tử hỏi về mấy tên buôn người kia, tôi nói với con bé rằng chúng đã bị bắt rồi.”
Lúc đó trên chuyến tàu, có mấy tên buôn người nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn, nhân viên trên tàu và hành khách chỉ bắt được một tên.
Những ngày qua ông ấy cũng đã chạy đôn chạy đáo vì chuyện này, mãi mới bắt được hết bọn chúng, không ngờ kẻ chủ mưu lại có thêm đồng bọn.
Cũng không lạ khi hôm qua lúc thẩm vấn, mấy tên đó cứ ấp úng, lúng túng không dám nói ra điều gì quan trọng.
Tên cậu họ của ả đàn bà kia cũng thật giảo hoạt, giả trang rồi còn giả giọng người nơi khác, đã sớm chạy mất dạng.
Nếu không phải Nhạn Tử vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ả đàn bà kia cùng Khương Quốc Vĩ, chẳng phải mọi chuyện sẽ cứ thế mà trôi qua sao?
Nghĩ đến đây, lòng Chu Kiến Bách càng thêm căm phẫn Khương Quốc Vĩ, càng muốn tìm ra sự thật.
Ông ấy vội vàng mặc đồng phục, chuẩn bị ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò vợ:
“Mấy ngày tới ở cục có một vụ án cần theo dõi, có thể anh sẽ không về ăn cơm hay ngủ ở nhà, em đừng đợi anh.”