Quả nhiên bên trong là toàn bộ số tiền tiết kiệm của tên cha ruột, đếm sơ qua cũng phải được hơn một vạn hai nghìn tệ, cùng hơn chục tờ tem phiếu các loại.
Khương Phi Nhạn chẳng chút do dự, cất hết tiền và tem phiếu vào không gian, chỉ để lại chiếc hộp rỗng.
Cô lại tìm kiếm trong phòng thêm một lát, không thấy gì khác, lúc này mới đi ra.
Ai ngờ lại bị tên mập ú này trông thấy.
Khương Vạn Bảo hừ lạnh một tiếng, xông tới định kéo cô lại: “Không được, cô nhất định đã lấy trộm gì rồi, mau đưa đây cho tôi!”
Cậu ta không tin lời con nhỏ chanh chua này đâu, chị ta lén lút như vậy, chắc chắn là đang giở trò xấu.
Khương Phi Nhạn mất kiên nhẫn đẩy cậu ta ngã xuống đất: “Cút!”
Đúng lúc này, Khương Quốc Vĩ trở về.
Trên đường về, ông ta đã nghe người khác kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Trong lòng vốn đã vừa tức vừa sốt ruột, giờ lại thấy Khương Phi Nhạn đánh đứa con trai mà ông ta yêu quý nhất.
Ngay lập tức giận dữ, xông tới giáng cho cô một bạt tai: “Mày cái đồ hỗn láo!”
Khương Phi Nhạn nhanh nhẹn né tránh.
Lần này cô không cần dùng thủ đoạn, mà lựa chọn ra tay - nâng chân đá mạnh vào bụng Khương Quốc Vĩ.
Ông ta không kịp đề phòng, ngã phịch xuống đất.
“Đồ hư hỏng! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Khương Quốc Vĩ tái mét mặt mày, tức giận bò dậy, lại xông về phía cô.
“Hừ, còn dám tới nữa à?” Ánh mắt Khương Phi Nhạn lạnh lẽo, thuận tay cầm lấy cây chổi bên cạnh, quất thẳng về phía ông ta.
Khương Quốc Vĩ bị đánh bất ngờ, không kịp trở tay.
Ban đầu ông ta còn chống đỡ được vài cái, lúc sau chỉ có thể ôm đầu chạy toán loạn khắp nhà.
“Thứ khốn nạn! Con gái trời đánh! Dừng tay cho tao!!”
Tiếng chửi rủa đầy phẫn nộ của Khương Quốc Vĩ vang khắp tiểu viện nhà họ Khương.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy, đều khinh bỉ liếc mắt, chẳng ai muốn xem náo nhiệt.
Lúc này mà nhúng tay vào, rước họa vào thân à?
Cuối cùng, đánh đến khi cổ tay mỏi nhừ, Khương Phi Nhạn mới chịu dừng lại.
Khương Quốc Vĩ nằm sõng soài trên đất, người đầy vết bầm tím, trông thật thê thảm.
Khương Vạn Bảo sợ hãi trốn trong phòng, không dám ló đầu ra nhìn.
“Chịu yên rồi sao?” Khương Phi Nhạn dựa người vào sofa, chậm rãi uống một ngụm trà, nói tiếp: “Ông nên biết hôm nay tôi đã làm gì rồi chứ?”
“Phi, thứ khốn nạn...” Khương Quốc Vĩ nghiến răng nghiến lợi, phun ra một ngụm máu lẫn nước bọt.
Biết đứa con gái này tàn nhẫn máu lạnh như vậy, lúc mới sinh nó ra đáng lẽ ông ta nên bóp chết quách cho rồi, đỡ phiền!
“Lâm Xuân Cầm cố ý xúi giục hắn ta bắt cóc tôi, đã phạm tội rồi.”
Khương Phi Nhạn không để ý tới ánh mắt muốn giết người của ông ta, cố ý hỏi:
“Chuyện này ông không thể nào không biết. Tôi tận tai nghe thấy ông nói chuyện với bà ta.”
“Mày nghe thấy thì sao nào!” Khương Quốc Vĩ trừng mắt nhìn cô: “Mày còn định báo công an bắt tao à? Tao đâu có phạm tội!”
“Chưa chắc đâu, đồng chí Khương Quốc Vĩ.” Chú Chu mặt mày sắt đá xuất hiện ở cửa, nói tiếp:
“Ông biết rõ Lâm Xuân Cầm phạm tội, nhưng lại không báo cáo với chúng tôi, đây là tội che giấu, mời ông về đồn một chuyến.”
“!!!” Đồng tử Khương Quốc Vĩ co rút, mặt mày tái mét.
Hiện tại lão ta mới hiểu, mình bị con nhỏ chết tiệt này gài bẫy!
Con gái trời đánh! Thật đáng hận!!
---
Một tiếng sau, tại đồn công an.
Khương Phi Nhạn sau khi ghi lời khai xong cũng không vội về, mà xin chú Chu cho gặp Lâm Xuân Cầm một lát.
Vở kịch này vẫn chưa đến hồi kết đâu.
Đã là tình yêu đích thực, thế nào cũng phải khiến họ trở mặt thành thù, như vậy mới hả dạ.
Chú Chu không nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Vừa hay bên phía Lâm Xuân Cầm cũng đã thẩm vấn xong.
Bà ta vừa vào đồn công an đã sợ hãi, lại thấy cháu trai bị đánh đến thảm hại, lập tức khai nhận hết.
Nhưng bà ta không hề nhắc đến việc chồng mình biết chuyện này, rõ ràng là muốn bao che cho ông ta.
Thấy Khương Phi Nhạn tươi cười bước vào phòng thẩm vấn.
Lâm Xuân Cầm tràn đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi: “Mày đến đây làm gì!”
“Khương Quốc Vĩ cũng bị bắt rồi.” Khương Phi Nhạn ngồi xuống, thản nhiên nói.
“Cái gì?!” Lâm Xuân Cầm trợn to mắt, vội vàng hỏi: “Tại sao! Ông ấy có phạm tội gì đâu!”
Khương Phi Nhạn nhìn bà ta: “Vì ông ta bao che cho tội phạm là bà đấy.”
“...” Lâm Xuân Cầm thấy cô không giống như đang nói dối, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Chẳng lẽ lúc trước bà ta nói chuyện với lão già kia, đều bị con nhỏ chết tiệt này nghe thấy hết?
Nghĩ đến đây, Lâm Xuân Cầm trong nháy mắt liền hoảng sợ:
“Tiểu Nhạn... Dù sao... Ông ấy cũng là ba cháu, cháu thật sự không màng đến chút tình nghĩa cha con nào sao?”
Nếu chồng mà bị bắt, vậy Vạn Bảo biết làm sao? Ai sẽ chăm sóc nó đây!
Khương Phi Nhạn cười lạnh: “Một kẻ ngoại tình trong hôn nhân, sinh ra con riêng, tôi khinh!”
“!!” Lâm Xuân Cầm chấn động, mặt đầy vẻ không thể tin được: “Mày... Mày đều biết hết rồi?”
“Bà nói xem.” Khương Phi Nhạn liếc nhìn bà ta.
“Thảo nào... Thảo nào...” Lâm Xuân Cầm cười khổ, cả người suy sụp:
“Bảo sao tự dưng lại thay đổi xoành xoạch thế, thì ra là đã biết chuyện này rồi.”
“Vậy nên là mày đã muốn trả thù bọn tao từ lâu rồi, có đúng không?”