“Này, cô làm gì thế hả?” Bà thím bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng bênh vực, hai tay chống nạnh:
“Mẹ cô đã nói là nhìn nhầm rồi, cô còn so đo gì nữa.”
“Hơn nữa, đây là nhà bếp của nhà máy thép, cô muốn làm càn quấy gì thì làm à, ai cho cô vào đây hả!”
“Tất nhiên là tôi đường đường chính chính bước vào rồi!” Khương Phi Nhạn cố tình để chú Chu và mọi người đợi bên ngoài một lát, cô muốn vào đây làm ầm ĩ trước.
“Còn nữa, bà thím này, Lâm Xuân Cầm không phải mẹ tôi, bà ta là tội phạm, hôm nay tôi đến đây là để tố cáo bà ta!”
Nói xong, Khương Phi Nhạn bước tới, tay trái nhanh chóng cầm lấy một cái chậu inox trên bàn, tay phải chộp lấy một cái xẻng xào rau.
Sải bước đi đến giữa nhà ăn.
Trèo lên một cái bàn, cầm xẻng đập mạnh ba cái vào tha inox.
“Keng Keng Keng!!!”
Lúc này là đầu giờ chiều, công nhân nhà máy thép đang lần lượt cầm hộp cơm vào nhà ăn để lấy cơm.
Nghe thấy tiếng động, mọi người đều tò mò nhìn về phía này.
Khương Phi Nhạn đứng trên bàn, vẻ mặt đầy chính nghĩa, hô to:
“Các đồng chí, tôi tên là Khương Phi Nhạn, con gái của ông Khương Quốc Vĩ, phó chủ nhiệm phân xưởng nhà máy thép.”
“Hôm nay tôi đứng ở đây là để tố cáo mẹ kế của tôi, cũng chính là Lâm Xuân Cầm - công nhân thời vụ của nhà ăn nhà máy thép!”
“Ồ!--”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Có lẽ rất nhiều người không biết cô bé trước mặt này, nhưng phó chủ nhiệm phân xưởng Khương Quốc Vĩ là lao động tiên tiến mà cả nhà máy đều biết.
Ông ta không chỉ làm việc tận tâm, cần cù, mà còn là người hiền lành, dễ gần, được lãnh đạo nhà máy rất coi trọng.
Không ngờ, một người đàn ông có phẩm chất tốt như vậy, con gái của ông ta lại dám đứng trước mặt mọi người tố cáo vợ mình.
Đây là mối thù hận sâu nặng đến mức nào chứ!
Tin tức này một khi đã truyền ra ngoài, người bị mất mặt chính là Khương Quốc Vĩ, thật là mất mặt chết đi được!
Lâm Xuân Cầm hiển nhiên cũng biết rõ điều này.
Bà ta hốt hoảng chạy đến bên bàn, lớn tiếng nói: “Tiểu Nhạn, cháu mau xuống đây! Có chuyện gì về nhà nói!”
Lâm Xuân Cầm bề ngoài hoảng hốt, thực chất trong lòng mừng thầm.
Không ngờ, con nhỏ chết tiệt này vẫn nông nổi như vậy, đúng ý bà ta rồi!
Bà ta chẳng lo lắng gì về việc bị tố cáo, con nhỏ chết tiệt này đầu óc ngu si, có thể nói được gì chứ, không phải là mấy chuyện cũ rích đó sao.
May mà bà ta thường xuyên rêu rao ở xóm việc con bé này tính tình nóng nảy, hay nói dối, khiến cho rất nhiều người tin là thật.
Cho nên cho dù lần trước con nhỏ chết tiệt này làm ầm ĩ trước cửa nhà, cuối cùng cũng chỉ là chuyện bé xé ra to.
Nhưng hôm nay lại khác, đây chính là nơi làm việc của chồng bà ta, là nơi ông ta coi trọng nhất.
Nếu để ông ta biết con nhỏ chết tiệt này đến đây gây rối, ông ta nhất định sẽ không tha cho nó.
Ha ha, đến lúc đó, bà ta sẽ chờ xem kịch hay!
“Tiểu Nhạn, dù cháu có ghét dì đến đâu cũng không thể vô cớ gây rối như vậy được.”
Lâm Xuân Cầm giả vờ lau nước mắt, vẻ mặt đau buồn nài nỉ:
“Nể mặt ba cháu, cháu xuống đây đi, coi như dì xin cháu!!”
Vẻ mặt đáng thương của bà ta khiến rất nhiều người có mặt động lòng.
Có người liền khuyên nhủ: “Cô bé, đừng làm ầm ĩ nữa, đây không phải là chỗ để con nhóc như cháu làm ầm ĩ, mau về nhà đi!”
Cũng có người giọng điệu chanh chua: “Cô bé này nhìn xinh xắn là vậy mà không ngờ lại không hiểu chuyện như vậy, như thế này thì sau này ai dám lấy chứ?”
Có người ở gần nhà họ Khương liền nói: “Ôi, mọi người còn chưa biết đâu, con bé này suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc đấy, nó đã đăng ký đi vùng sâu vùng xa rồi.”
Người phụ nữ trung niên làm việc ở nhà ăn lúc trước liền cố ý nói lớn: “Hừ, thảo nào!”
“Chắc là nó ỷ mình xinh đẹp, ăn mặc lẳng lơ nên mới lọt vào mắt xanh của bọn buôn người, loại người này không đáng để thương hại!”
Câu nói này có ẩn ý sâu xa, bóng gió nói Khương Phi Nhạn không đứng đắn.
Thời buổi này, danh tiếng đối với một người con gái là vô cùng quan trọng.
Khương Phi Nhạn chắc chắn không thể nhịn được.
Cô vốn dĩ muốn xem mẹ kế diễn kịch như thế nào, để rồi vạch mặt bà ta tại chỗ.
Hiện tại xem kịch cũng đã đủ rồi, đến lượt cô ra tay!
“Không có bằng chứng mà bà dám nói bậy, xem tôi có xé xác bà ra không!”
Khương Phi Nhạn tức giận nhảy xuống bàn, cầm lấy cái muôi múc canh trên bàn định đánh vào mặt người phụ nữ kia.
“Bốp! --” Má trái của bà ta lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Nhân lúc bà ta chưa kịp phản ứng, Khương Phi Nhạn lại nhanh chóng dùng muôi múc canh đánh thêm hai cái vào má phải và miệng bà ta.
Trong nháy mắt, hai bên má và khóe miệng của người phụ nữ trung niên đều sưng đỏ lên.
“A a a!” Bà ta lúc này mới hoàn hồn, lập tức giơ nanh múa vuốt lao về phía Khương Phi Nhạn: “Con nhỏ chết tiệt, mày muốn chết à!!”
Ánh mắt Khương Phi Nhạn lóe lên tia giảo hoạt, trực tiếp cầm lấy cái chậu sắt trên tay trái úp thẳng vào đầu bà ta.