Xuyên Tới Những Năm 70, Tôi Mang Theo Không Gian Tài Nguyên Vô Hạn

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Hôm đó, bà ấy đến nhà người quen có việc, cũng gặp đứa bé đó.

Ban đầu trông cô bé rất hoạt bát đáng yêu, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy.

Không chỉ gầy đến mức gầy rộc cả người, tính tình cũng trở nên ít nói, cũng không còn thích cười nữa.

Mẹ của cô bé đã lén lút khóc lóc với bà ấy một trận, nói đủ thứ chuyện không hay ho mà con gái mình gặp phải ở nông thôn, nghe mà đau lòng.

Còn Phi Nhạn là đứa trẻ bà ấy nhìn từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất sâu đậm.

Nghĩ đến việc một cô gái nhỏ như bông hoa phải xuống nông thôn chịu khổ, bà ấy đau lòng không chịu được.

Dì Ngô đỏ hoe đôi mắt, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã:

“Cháu mà xuống nông thôn rồi, không biết đến khi nào mới về được, dì thật sự không nỡ xa cháu, hu hu...”

“Dì Ngô, dì yên tâm.” Khương Phi Nhạn an ủi: “Cháu sẽ thường xuyên viết thư cho mọi người, có cơ hội cháu cũng sẽ về thăm mọi người.”

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.” Chu Linh Tuệ cắn môi, trong lòng cũng rất rối bời.

Mẹ cô ấy đã đau lòng như vậy khi Nhạn Tử xuống nông thôn, nếu để mẹ biết được cô ấy cũng đã đăng ký xuống nông thôn.

Thì hậu quả... Thật không dám tưởng tượng.

Nhưng mà, cô ấy thực sự không nói ra được...

Dì Ngô lau nước mắt, hai tay nắm lấy cánh tay của Khương Phi Nhạn, dặn dò:

“Mỗi tháng dì sẽ gửi cho cháu ít tiền và tem phiếu, cháu xuống nông thôn cứ ăn uống thoải mái, thiếu thứ gì thì viết thư cho dì nhé.”

“Không cần đâu dì Ngô, cháu có đủ tiền rồi.” Khương Phi Nhạn nói tiếp: “Nhân tiện, cháu muốn nhờ dì hai việc.”

Dì Ngô: “Cháu nói đi.”

Khương Phi Nhạn nói: “Cháu phải xuống nông thôn rồi, công việc của mẹ cháu ở nhà máy dệt cũng vô dụng rồi, dì giúp cháu bán nó đi.”

“Cả căn nhà của cháu nữa, đợi khi nào xong việc thì dì giúp cháu cho thuê.”

Dì Ngô do dự: “Vậy... vậy Khương Vạn Bảo thì sao?”

Bà ấy biết chủ sở hữu căn nhà này là Nhạn Tử, lúc trước bà ấy và chồng đã cùng nhau ép Khương Quốc Vĩ ký tên để lấy căn nhà.

Nếu Khương Quốc Vĩ và Lâm Xuân Cầm ngồi tù, Nhạn Tử xuống nông thôn thì trong nhà chỉ còn mỗi Khương Vạn Bảo.

Khương Phi Nhạn lạnh lùng nói: “Nó không liên quan gì đến cháu, đến lúc đó nó tự khắc phải ra ngoài.”

“Được!” Dì Ngô gật đầu, “Vừa hay con trai một người bạn của dì mới tốt nghiệp cấp 3, đang tìm việc, lát nữa dì sẽ nói chuyện với bà ấy.”

“Còn chuyện nhà của cháu, hai hôm nữa dì sẽ đi hỏi giúp, nhà cháu rộng như vậy, chắc chắn sẽ dễ cho thuê thôi.”

Bà ấy ủng hộ cách làm của Phi Nhạn.

Bất kể Khương Vạn Bảo có quan hệ gì với Khương Quốc Vĩ hay không, thì cậu ta ta cũng là con trai của người đàn bà độc ác Lâm Xuân Cầm.

Phi Nhạn suýt chút nữa đã bị Lâm Xuân Cầm hủy hoại, họ không tìm con trai bà ta báo thù đã là may lắm rồi, cứ để cậu ta ta tự sinh tự diệt đi.

Sau khi nói chuyện xong, Khương Phi Nhạn liền đi theo chú Chu đến đồn công an một chuyến, sau đó dẫn theo 2 đồng chí công an nữa, cả nhóm 4 người cùng nhau xuất phát đến nhà máy thép.

...

Cùng lúc đó, tại nhà ăn của nhà máy thép.

Lâm Xuân Cầm đang ngồi xổm trên đất rửa bát với vẻ mặt sầu khổ, thi thoảng lại thở dài một tiếng.

Thấy bà ta như vậy, một bà thím đang dọn dẹp bên cạnh liền tò mò hỏi:

“Xuân Cầm, bà làm sao thế? Mấy ngày nay tôi thấy bà cứ ủ rũ, có chuyện gì phiền lòng à?”

“Ôi, bà không biết đâu.” Lâm Xuân Cầm nhăn nhó, “Cái con bé nhà tôi lại giở chứng rồi, tối hôm kia nó còn đánh cả cha nó...”

“Cái gì?” Bà thím trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, “Con bé con riêng của bà láo lếu đến vậy sao? Thật là không coi ai ra gì cả!”

“Ai bảo không phải chứ.” Lâm Xuân Cầm lắc đầu, “Từ sau vụ bị bắt cóc lần trước, tính nó càng trở nên hung hăng hơn.

Mắng không được, đánh không xong, ngay cả nói nặng lời một câu cũng không được, mỗi lần ăn cơm xong là nó lại ném đũa, chẳng làm việc gì cả.

Ngày nào nó cũng chạy ra ngoài từ sáng sớm, đến tối mịt mới về, cũng không biết làm gì nữa.”

“Vậy thì quá hư hỏng rồi.” Bà thím bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ, “Nó ra ngoài làm chuyện gì không đứng đắn thì sao!”

“Trời, chắc không đâu!” Lâm Xuân Cầm kêu lên, không biết nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên lộ vẻ do dự:

“Nhưng… trước đây có lần tôi ra đường, hình như có thấy nó đang giằng co với một người đàn ông…”

Lời còn chưa dứt, đã bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang:

“Xin hỏi bà nhìn thấy vào lúc nào, ngày nào, ở con đường nào vậy?”

Khương Phi Nhạn đứng ở cửa, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng:

“Lâm Xuân Cầm, bà nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ báo công an tội vu khống đấy!”

Lâm Xuân Cầm há hốc mồm, ngây người ra.

Bà ta biết nói thế nào đây? Bà ta chỉ thuận miệng bịa ra thôi mà.

Không ngờ con bé chết tiệt này lại đột nhiên xuất hiện.

Lâm Xuân Cầm lắp bắp: “Phi Nhạn… Cháu đừng hiểu lầm, có lẽ dì nhìn nhầm thôi.”

Khương Phi Nhạn hừ lạnh: “Nhưng lúc nãy bà nói rất hùng hồn đấy.”

Lâm Xuân Cầm tái mét mặt mày, cúi đầu ủy khuất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 16%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)