---
Ngày hôm sau, Khương Phi Nhạn cũng không ra khỏi cửa, cứ thế ở trong không gian.
Đi dạo phố trong trung tâm thương mại, ăn uống trong siêu thị, cuối cùng lại đến võ quán luyện tập, một ngày trôi qua thật sự rất trọn vẹn.
Đến trưa ngày thứ hai, cô nhận được tin nhắn của chú Chu, cuối cùng chú ấy đã trở về Kinh Thị rồi!
Khương Phi Nhạn vội vàng thay một bộ quần áo, xách theo một hộp bánh ngọt, liền đến nhà họ Chu.
Hôm nay dì Ngô và Chu Linh Tuệ đều được nghỉ, thấy cô đến, hai người họ đều rất vui.
Sau khi được Khương Phi Nhạn cho phép, chú Chu trực tiếp kể lại chuyện điều tra mấy ngày nay trước mặt vợ và con gái.
Nghe xong sự thật về vụ bị bán, dì Ngô và Chu Linh Tuệ đều tức giận vô cùng.
“Nhạn, dì thật sự có lỗi với mẹ cháu!” Dì Ngô ôm Khương Phi Nhạn vào lòng, đau lòng đến mức nước mắt giàn giụa:
“Sớm biết Lâm Xuân Cầm là người phụ nữ độc ác như vậy, lúc trước dì dù có liều mạng cũng phải đưa cháu về nhà họ Chu nuôi, những năm qua cháu đã chịu khổ rồi!”
“Dì Ngô, cháu không sao đâu, dì đừng khóc nữa…” Khương Phi Nhạn vội vàng lấy khăn tay ra, giúp bà ấy lau nước mắt.
Chu Linh Tuệ đỏ hoe mắt, không nhịn được đấm vào ngực cô một cái, hờn dỗi nói:
“Cái con bé này, bây giờ mới nói cho bọn chị biết, thật là đáng ghét!”
Khương Phi Nhạn mỉm cười: “Thôi nào, chị Linh Tuệ, chẳng phải bây giờ em đang yên ổn ở đây sao.”
Chu Linh Tuệ giơ nắm đấm lên, căm hận nói: “May mà em không sao, nếu không chị nhất định xé nát người đàn bà chết tiệt kia!”
Nghe vậy, trong lòng Khương Phi Nhạn chợt thấy ngột ngạt, có chút khó chịu.
Kỳ thực cô rất muốn nói cho họ biết, nguyên chủ đã không còn nữa, nhưng lời này cô thật sự không nói ra được.
Nhà họ Chu là gia đình đầu tiên cô cảm nhận được tình thân sau khi đến niên đại này.
Cô không nỡ nhìn họ đau lòng khổ sở, hơn nữa cho dù nói ra thì có thể làm được gì, nguyên chủ cũng không thể quay về được nữa.
Cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, cô sẽ mang theo phần của nguyên chủ, đối xử thật tốt với những người yêu thương cô ấy.
Đã như vậy, cứ để bí mật này biến mất đi…
Phòng khách nhà họ Chu.
Sau khi dỗ dành hai người xong, Khương Phi Nhạn quay đầu nhìn chú Chu, hỏi:
“Chú Chu, bây giờ tình hình thế nào rồi, người đó đã khai nhận chưa ạ?”
“Khai rồi.” Chú Chu gật đầu: “Hắn ta khai nhận là Lâm Xuân Cầm đã đưa cho hắn ta một khoản tiền, để hắn ta đi bắt cóc cháu.”
“Hiện tại Lâm Xuân Cầm là nghi phạm hình sự, lát nữa chú sẽ dẫn người đến nhà máy thép đưa bà ta về cục cảnh sát điều tra.”
“Chủ yếu là cha cháu… Ông ta có biết chuyện này hay không, nếu biết chính là bao che tội phạm, cũng phạm tội đấy.”
Ánh mắt Khương Phi Nhạn lạnh lùng: “Ông ta đương nhiên là biết, cháu tận tai nghe được cuộc trò chuyện của ông ta và Lâm Xuân Cầm.”
Chú Chu: “Vậy thì tốt, đến lúc đó có thể cháu cũng phải đến cục cảnh sát để lấy lời khai.”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” Khương Phi Nhạn tiếp tục nói: “Chú Chu, lát nữa chú đến nhà máy thép bắt người, cháu có thể đi cùng được không ạ?”
Chú Chu: “Nhạn, ý cháu là?”
Ánh mắt Khương Phi Nhạn kiên định, giọng nói trong veo: “Cháu muốn đích thân vạch trần tội ác của Lâm Xuân Cầm, muốn cả nhà máy thép đều biết chuyện này!”
Dì Ngô bực bội nói: “Ừ, cứ làm um lên cho dì! Phải để cho mọi người đều biết bộ mặt thật của Lâm Xuân Cầm!”
“Tên Khương Quốc Vĩ kia cũng không phải hạng tốt đẹp gì, đến lúc đó để ông ta thân bại danh liệt, xem ông ta còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm ở nhà máy thép nữa không!”
Chú Chu ở bên cạnh nói thêm một câu: “Nếu Khương Quốc Vĩ bao che tội phạm là thật, cũng sẽ đi tù, công việc cũng không giữ được.”
“Phải đấy!” Đôi mắt dì Ngô sáng lên, lập tức vui vẻ: “Tốt quá!”
Nhìn thấy vợ mình lúc nãy còn đang phẫn nộ, một giây sau đã thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, chú Chu không khỏi cong môi cười.
Khương Phi Nhạn và Chu Linh Tuệ nhìn nhau:...... Vô tình ăn phải một nắm cơm chó.
“Haizz, chỉ là chuyện Nhạn Tử phải xuống nông thôn thì phải làm sao đây, giá mà có thể rút lại tên trong danh sách thì tốt rồi.”
Nhà họ Chu cách nhà họ Khương hơi xa, đi xe buýt cũng mất nửa tiếng.
Nhà ở xa nên đương nhiên cũng không biết một số tin tức và lời đồn.
Dì Ngô cũng chỉ mới biết chuyện này từ Khương Phi Nhạn cách đây hai hôm.
Vừa nói đến chuyện này, dì Ngô lại buồn bực vô cùng:
“Chỉ còn có mấy ngày nữa thôi, chúng ta cũng không quen ai ở uỷ ban, có đi tìm quan hệ cũng chưa chắc đã tìm được người.”
Khương Phi Nhạn: “Không sao đâu dì Ngô, vừa hay cháu cũng không muốn ở lại Kinh Thị nữa, xuống nông thôn cũng tốt.”
Nghe vậy, trong lòng dì Ngô rất khó chịu.
Nếu không phải Khương Quốc Vĩ là một người cha vô dụng, thì Nhạn Tử sao lại đau lòng muốn rời xa Kinh Thị chứ.
“Nghe người ta nói, môi trường ở nông thôn rất khắc nghiệt, dì lo cháu ở đó sẽ không quen.”
Bà ấy có quen một người chị em ở trong nhà máy, con của chị ấy đã xuống nông thôn 3 năm rồi, mới về được một lần.