Mẹ anh Lưu đang quét sân, trừng mắt nhìn anh ta: “Kêu la cái gì thế, hù chết mẹ rồi!”
Anh Lưu muốn khóc mà không ra nước mắt: “Mẹ ơi! Con đã bỏ lỡ cơ hội kết giao với người giàu rồi!”
Hiện tại anh ta mới hiểu, thì ra Tiểu Phi chính là “bà con” kia!
Mẹ anh Lưu: …
Thằng con ngốc này, nói bậy bạ gì thế, người ta giàu có thế, nhà mình leo cao không nổi đâu…
---
Bên kia.
Khương Phi Nhạn, người được gọi là người giàu có, đã trở về nhà họ Khương.
Lần này cô về sớm, Khương Vạn Bảo còn đang đi học, nhà máy bên kia vẫn chưa tan ca, trong nhà chẳng có ai.
Đóng cửa phòng lại, Khương Phi Nhạn liền vào không gian.
Mấy hôm nay, ban ngày cô bận rộn đi gom hàng bán vật tư, tối về lại luyện tập trong võ quán không gian mấy tiếng đồng hồ.
Ngày nào cũng bận đến kiệt sức, mệt mỏi là lăn ra ngủ, chẳng có thời gian sắp xếp lại số đồ thu hoạch được mấy hôm nay.
Đã có thời gian rồi thì sắp xếp lại cho đàng hoàng vậy.
Trong phòng khách sạn năm sao của khách sạn có một phòng họp siêu lớn, hiện tại số đồ này đang chất đống ở trong đó.
Khương Phi Nhạn dựa vào ghế nằm, trực tiếp dùng ý niệm phân loại từng món đồ rồi cất kỹ, phải mất gần 2 tiếng đồng hồ mới xong.
Tổng cộng thống kê như sau:
Vàng bạc đá quý: Các loại vàng miếng, vàng lá, bạc, đồ quý giá: Ngọc lục bảo, hồng ngọc, kim cương xanh lá, trang sức bằng ngọc bích,… chất đầy 2 rương lớn.
Đồ sứ cổ, tranh chữ: gốm sứ men lam, gốm sứ phấn màu, gốm sứ cổ, đồ ngọc cổ, đồ đồng, chén vàng,... đủ loại tranh cổ kim, tổng cộng hơn 100 món.
Đồ gỗ quý: gỗ sưa, hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ đàn hương các loại,... tổng cộng hơn 20 bộ.
Tem: hơn 10 bộ tem các loại từ thời nhà Thanh đến giữa những năm 60, 20 bộ “Toàn quốc sơn hà nhất phiến hồng”, 8 bộ tem theo thời kỳ.
Tiền gửi: tiền cha ruột cho và tiền bán đồ ở chợ đen, tổng cộng hơn 1600 tệ cộng thêm một xấp tem phiếu.
Nhìn đống đồ đã được sắp xếp gọn gàng, trong lòng Khương Phi Nhạn tràn đầy sự hài lòng.
Đây đều là những thứ cô tích cóp được trong vòng 10 ngày ngắn ngủi sau khi đến thời đại này!
Mang sang thời hiện đại chắc cũng thành tỷ phú rồi nhỉ, haha.
Tuy có không gian trong tay giúp đỡ nhưng dù sao cô cũng bỏ ra không ít công sức.
Tự hào ghê!
......
Buổi tối lúc ăn cơm.
Tâm trạng tốt nên Khương Phi Nhạn ăn cơm nhiều hơn hẳn mọi khi.
Thấy cô như vậy, mẹ kế Lâm Xuân Cầm không khỏi bĩu môi.
Ăn cơm xong, Khương Phi Nhạn vừa định về phòng thì bị cha cặn bã Khương Quốc Vĩ gọi lại.
Khương Phi Nhạn ngồi xuống một bên ghế sofa, hỏi: “Có chuyện gì?”
Khương Quốc Vĩ ra vẻ một người cha hiền từ, cười nói: “Mấy hôm nữa con xuống nông thôn rồi, thấy con suốt ngày chạy ra ngoài, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”
Khương Phi Nhạn thản nhiên liếc nhìn ông ta.
Mấy hôm nay, thỉnh thoảng cô lại nói móc mỉa, làm mấy hành động chướng mắt khiến cả nhà họ Khương gà bay chó sủa.
Cha cặn bã của cô sớm đã nhìn cô không vừa mắt, ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, sao tự dưng lại quan tâm đến cô thế này?
Chuyện bất thường tất có ẩn tình, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì!
Khương Phi Nhạn đáp: “Chuẩn bị xong rồi.” Coi thử đã rồi tính.
Mỗi lần về cô đều mua sắm cho có lệ, giờ trong phòng chất một đống đồ rồi.
“Ừm, vậy thì tốt.” Khương Quốc Vĩ nói: “Đến lúc xuống nông thôn rồi, cha sẽ bảo mẹ con mỗi tháng gửi cho con 5 tệ và 10 tem phiếu, thiếu gì thì viết thư về cho cha mẹ.”
“Rồi sao nữa?” Khương Phi Nhạn nhìn ông ta, không nhịn được buông lời mỉa mai: “Cha hào phóng thế cơ à? Mỗi lần con xin tiền cha còn kì kèo thế mà.”
Sắc mặt Khương Quốc Vĩ sa sầm, nhưng ngoài dự đoán là ông ta không nổi giận.
Ngược lại ông ta còn nói rất ôn hòa: “Tiểu Nhạn, cha là cha con, sao con lúc nào cũng nghĩ cha như vậy, bao năm nay cha đối xử với con thế nào con còn không biết hay sao?”
Khương Phi Nhạn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Thôi đi, cha muốn gì thì nói thẳng ra đi.
Có chuyện gì thì nói thẳng ra, không cần phải diễn màn tình cảm này đâu!”
Mấy hôm nay thái độ của cô đã rõ ràng như vậy rồi, cha cặn bã hẳn là hiểu rõ, quan hệ của bọn họ đã sớm rạn nứt, không thể nào quay lại như trước kia được nữa.
Thấy cô nói vậy, Khương Quốc Vĩ hơi sững người.
Ngay sau đó, lớp mặt nạ trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, ông ta nói:
“Được rồi, vậy cha cũng không vòng vo nữa.”
“Con đi xuống nông thôn cũng không biết khi nào mới về, căn nhà này... cha muốn con sang tên cho cha...”
---
Khương Phi Nhạn nghe xong, tức đến mức bật cười.
Thì ra ông ta đang nhắm đến chuyện này.
Không biết ông ta lấy đâu ra cái gan đó nữa!
“Căn nhà này là do ông ngoại con bỏ tiền ra xây.” Khương Phi Nhạn cười khẩy: “Muốn sang tên cũng được, cha đi mà hỏi ông ấy xem, nếu ông đồng ý thì con sẽ đồng ý.”
Nghe cô nói vậy, mặt mày Khương Quốc Vĩ tối sầm lại, nghiến răng nói: “Con ăn nói cái kiểu gì đấy, con đang rủa cha chết đấy à?!”