Bộ tóc giả nam được cô xịt keo vuốt tóc, tạo kiểu tóc bảnh bao, chiếc kính gọng đen bản to được thay bằng kính gọng vàng.
Bên trên mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ ô xanh trắng nam, thắt lưng đen phối với quần tây đen, chân đi một đôi giày da đen.
Từ đầu đến chân, đều là một diện mạo mới.
Nhìn cô gọn gàng, sạch sẽ, tràn đầy sức sống.
Chiếc sọt được thay thế bằng chiếc xe đẩy đơn giản được làm từ trước, bên trên để một ít vật tư, dùng vải xám che lại.
Vừa vào chợ đen, bộ dạng nổi bật và số vật tư phía sau của Khương Phi Nhạn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Chàng trai trò chuyện hôm qua đang bày hàng, vừa nhìn thấy cô, cả người đều ngây ra.
Anh ta không dám tin hỏi: “Tiểu Phi huynh đệ... là cậu sao?”
Hôm qua hai người đã trao đổi cách xưng hô với nhau rồi.
“Là tôi, anh Lưu, anh nhận ra tôi rồi à.” Khương Phi Nhạn cười khà khà.
“Mẹ ơi!” Anh Lưu nhanh chóng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc chạy đến bên cạnh xe đẩy, liên tục hỏi:
“Cậu đây là phát tài ở đâu thế, sao chỉ sau một đêm...”
Sau một đêm, từ một kẻ nghèo kiết xác, biến thành người giàu có??
Nhưng những lời này anh ta không tiện hỏi ra miệng.
Khương Phi Nhạn vội vàng xua tay, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
“Bộ đồ này của tôi là đi mượn, vừa hay có họ hàng nhờ tôi bán giúp ít đồ, cho nên đồ mới hơi nhiều.”
“Ra là vậy.” Trong lòng anh Lưu thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua hai người còn là anh em tốt nghèo khó, nếu đối phương đột nhiên trở nên giàu có, anh ta thật sự có chút không quen.
“Để tôi giúp cậu bê đồ!” anh Lưu nhiệt tình giúp cô bê số vật tư trên xe đẩy xuống, lại giúp bày lên sạp hàng:
“Họ hàng của cậu thật sự là lợi hại, có thể kiếm được nhiều hàng như vậy, số đồ này ít nhất cũng phải hai trăm cân nhỉ?”
Khương Phi Nhạn gật đầu: “Ừm, cũng gần bằng.”
Hôm nay cô cố ý mang ra một trăm cân gạo tẻ, năm mươi cân bột mì và năm mươi cân đường đỏ, là vì muốn nhóm người anh Ba chú ý đến cô.
Anh Lưu cũng không hỏi nhiều, những người có thể đến chợ đen buôn bán, ít nhiều gì cũng sẽ có chút bí mật, rất bình thường.
Sạp hàng của anh ta là bán rau do nhà trồng và trứng gà nhà nuôi, bởi vì giá rẻ nên bán rất nhanh.
Sau khi bán hết, anh ta cũng giúp Khương Phi Nhạn rao hàng.
Một buổi chiều, số đồ của Khương Phi Nhạn cũng bán được hơn hai trăm đồng, cộng thêm một ít phiếu.
Cô còn cố ý để lại một cân bột mì làm quà cảm ơn, để anh Lưu mang về ăn.
“Người anh em, cảm ơn cậu!” Đối phương cũng không từ chối, hào phóng nhận lấy.
Những ngày tiếp theo, ngày nào Khương Phi Nhạn cũng đẩy một xe vật tư đến.
Thỉnh thoảng cũng gặp anh Lưu, lúc nào rảnh rỗi anh ta đều sẽ đến giúp một tay, quan hệ của hai người cũng coi như hòa hợp.
Cuối buổi Khương Phi Nhạn đều để lại một ít vật tư cho anh ta mang về nhà.
Lần nào anh Lưu cũng cười tủm tỉm nhận lấy, lần sau đến cũng sẽ mang cho Khương Phi Nhạn một ít đồ ăn ngon.
Nào là bánh nướng do nhà làm, hoặc là kẹo gừng hay bánh ngọt tự tay làm, vân vân.
Tuy rằng không sánh bằng những thứ đối phương cho, nhưng có qua có lại như vậy, trong lòng anh ta mới thấy yên tâm.
Ban đầu, Khương Phi Nhạn định thêm một ngày nữa sẽ tìm anh Ba nói chuyện về việc giao dịch.
Không ngờ, đàn em của anh Ba lại tự mình tìm đến cô.
“Vị đồng chí này, anh Ba của chúng tôi có lời mời.” Hai tên to con đi tới trước quầy hàng của cô, lễ phép nói.
Anh Lưu đang ở bên cạnh giúp bán vật tư, nghe vậy, sắc mặt lập tức tái mét: “Tiểu Phi...”
“Không sao đâu anh Lưu, anh trông quầy giúp tôi.” Khương Phi Nhạn đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người, nói với hai người: “Làm phiền hai anh dẫn đường.”
“Mời!” Một gã to con đi trước một bước, gã còn lại theo sát phía sau Khương Phi Nhạn.
Nhìn thấy cảnh này, anh Lưu lo sốt vó.
Xong đời rồi, Tiểu Phi này sợ là bị anh Ba để mắt tới rồi!
Nếu không cẩn thận, nói không chừng cũng sẽ bị đánh gãy chân!
Chút nữa anh ta về phải nhanh chóng đi hỏi người anh em trước kia, xem thuốc mỡ trị thương chân còn không, lúc đó chia cho Tiểu Phi một ít.
......
Khương Phi Nhạn men theo đường đi, rẽ qua mấy ngã tư, liền đến trước một khu vườn.
Trong sân, anh Ba đang cởi trần đánh vào cọc gỗ đến nỗi phát ra tiếng bịch bịch.
Thấy người tới, anh ta dùng khăn mặt trên cổ lau mồ hôi trên người, trực tiếp nghênh đón người vào đại sảnh.
“Mời ngồi.” Anh Ba sai người mang trà nước đến, đi thẳng vào vấn đề: “Chắc đồng chí cũng biết, ý của tôi khi mời đồng chí đến đây.”
Mấy ngày nay khi đi tuần tra chợ đen, anh ta đã để ý đến Khương Phi Nhạn.
Người này mỗi lần bán vật tư đều là hai ba trăm cân, không những nguồn hàng ổn định mà chất lượng còn thượng hạng, vừa nhìn là biết có đầu mối phía trên.
Cơ hội như vậy không nhiều, anh ta tự nhiên phải tranh thủ một chút, đến lúc đó mới có thể lập công trước mặt đại ca.
Khương Phi Nhạn mỉm cười, cũng không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói: “Tôi đồng ý hợp tác với các anh, chỉ cần thương lượng giá cả xong, mọi chuyện đều dễ nói.”