Xuyên Tới Những Năm 70, Tôi Mang Theo Không Gian Tài Nguyên Vô Hạn

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa, khi xuống nông thôn, cô muốn mua bán gì đó cho có lệ thì cũng cần phải có tem phiếu.

Vì vậy, cô dự định hai ngày này sẽ đến chợ đen tìm hiểu tình hình trước, nếu được thì trước khi xuống nông thôn sẽ làm một mẻ lớn.

Việc tìm đường đến chợ đen cũng rất tình cờ, ban đầu cô định đến gần bệnh viện xem sao, biết đâu may mắn bám theo được ai đó.

Vừa hay có một bà cụ tay xách hộp cơm, tay xách phích nước, chuẩn bị đến bệnh viện đưa cơm cho cháu gái đang nằm viện.

Khi đi ngang qua Khương Phi Nhạn, bà cụ bỗng nhiên hít hít mũi.

Bất ngờ tiến lại gần cô hỏi: “Cô gái, trong giỏ của cô có đồ tốt phải không?”

“...” Khương Phi Nhạn đang đứng dưới gốc cây lớn nhìn ngó xung quanh, bị hành động của bà cụ làm giật mình.

Bà cụ cười tủm tỉm nhìn cô: “Đừng sợ, thứ trong giỏ của cô có bán không, chúng ta ra chỗ kia nói chuyện nhé?”

Bà cụ từ nhỏ đã có khứu giác rất thính, trong giỏ này chắc chắn là đựng thịt, nếu không thì sao tự nhiên bà ấy lại muốn chảy nước miếng như vậy?

“Ôi, bác Vương, cháu tìm bác nãy giờ!” Khương Phi Nhạn nhanh trí, lập tức giơ tay khoác lấy cánh tay bà cụ, kéo ra chỗ góc khuất: “Đi thôi, cháu có chuyện muốn nói với bác.”

Bà cụ “họ Vương” bị đổi họ cũng không hề tức giận, ngược lại còn âm thầm giơ ngón tay cái với cô.

Cô gái này, thật là lanh lợi!

Hai người đi đến góc khuất, Khương Phi Nhạn liền mở giỏ ra: “Cháu có 5 cân thịt lợn, bác muốn mua bao nhiêu ạ?”

“Trông tươi ghê.” Bà cụ nhìn thoáng qua, rất hài lòng.

Ở các cửa hàng thịt ở Kinh Thị đều cung cấp thịt một hoặc hai tháng một lần, mỗi lần đến chưa chắc đã mua được.

Đã một tháng rồi bà ấy chưa được ăn thịt, hơi thèm rồi, huống chi là cháu gái lớn của bà ấy.

Chuyến này, đứa cháu gái lớn nghịch ngợm trèo cây bị ngã, thương nó quá, phải ninh nồi canh thịt cho nó tẩm bổ mới được.

Nhà người ta thì coi con trai, cháu trai như vàng như ngọc, còn bà ấy thì khác.

Đứa cháu gái nhỏ mềm mại, dễ thương biết bao, cất tiếng gọi bà ngọt xớt, bà ấy nghe mà lòng mềm như bún.

Thế nên, bà ấy nhất định phải mua miếng thịt này.

Bà cụ hỏi: “Tôi không có phiếu thịt, chỗ thịt này tôi lấy hết, cô bán bao nhiêu?”

Trong lòng cô cũng có chút lo lắng, những người bán rong như thế này, giá cả chắc chắn phải đắt hơn trong cửa hàng rất nhiều.

Khương Phi Nhạn đáp: “Ở cửa hàng, thịt heo 8 hào 1 cân, còn phải có phiếu. Nếu bác không có phiếu, 5 cân thì bác đưa cháu 11 đồng.”

Tính ra, 1 cân thịt heo là 2 đồng 2, tuy có hơi đắt, nhưng chắc là rẻ hơn chợ đen một chút.

Bà cụ cũng biết điều đó, nhưng vẫn thử mặc cả: “Cô gái, có thể rẻ hơn chút được không?”

“Thế này đi, cháu bớt cho bác 1 đồng, bác đưa cháu 10 đồng chẵn, nhưng cháu muốn hỏi bác một việc...”

10 phút sau, Khương Phi Nhạn đi về phía khu rừng nhỏ phía sau bệnh viện...

Theo như lời bà cụ chỉ đường.

Khương Phi Nhạn đi một lúc lâu mới tìm được chỗ.

Cổng chợ đen có một ông lão canh giữ.

Thấy cô là người lạ mặt, ông lão kiểm tra đồ trong gùi của cô, sau đó thu 3 hào tiền vào cửa rồi mới cho cô vào.

Vừa vào trong, Khương Phi Nhạn tò mò nhìn ngó xung quanh.

Ở đây, phần lớn mọi người đều đeo gùi bán hàng, cũng có một số ít người táo bạo bày sạp bán hàng.

Đồ bày bán trên sạp cũng rất đa dạng, chủ yếu là ngũ cốc và rau củ, cũng có người bán vàng bạc, đồ cổ, tranh chữ,...

Khương Phi Nhạn đầu tiên đi dạo quanh chợ đen một vòng, sau đó quay lại những gian hàng bán vàng bạc, đồ cổ, tranh chữ, dùng lương thực đổi lấy không ít thứ.

Thế là các bà, các ông thấy cô hào phóng như vậy, liền hỏi cô có muốn thêm những thứ này không, trong nhà họ còn cất giữ rất nhiều, chất thành đống bụi cả rồi.

Khương Phi Nhạn xin địa chỉ của một vài người già nhìn có vẻ hiền lành, nói là ngày mai sẽ quay lại, bảo họ chuẩn bị đồ đạc sẵn.

Vái người già suýt chút nữa thì mừng đến rơi nước mắt, nhà họ đang thiếu lương thực, đây quả là cơn mưa đúng lúc.

Nhìn cô gái trẻ gom góp được nhiều đồ như vậy, có kẻ nảy lòng tham, lén lén lút lút đi theo sau Khương Phi Nhạn.

Cô nhanh chóng tìm chỗ kín đáo chui vào không gian, thay bộ đồ khác, ngụy trang thành một người đàn ông có ria mép, đeo kính rồi mới xuất hiện trở lại trên đường phố chợ đen.

Lần này, cô trực tiếp bày sạp ở một chỗ trống.

Trên sạp bày 30 cân gạo lứt, 10 cân bột mì và 10 cân thịt heo.

Những thứ này bán rất chạy, giá cả lại phải chăng, chẳng mấy chốc đã bán hết veo, thu về được hơn 40 đồng và vài tấm tem phiếu.

Khương Phi Nhạn cũng tranh thủ quan sát.

Lúc cô bán hàng, thi thoảng có mấy người đàn ông lực lưỡng đi tuần tra, nhìn là biết ngay là người của chợ đen.

Cũng có mấy người kéo xe bò chở đầy vật tư, đi thẳng theo sau đám người kia.

Có vẻ như, nội bộ chợ đen này cũng thu mua vật tư rồi bán lại.

Khương Phi Nhạn quyết định mấy ngày hôm sau sẽ tiếp tục dùng hình dạng người đàn ông này để đến chợ đen thăm dò.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 16%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)