Xuyên Tới Những Năm 70, Tôi Mang Theo Không Gian Tài Nguyên Vô Hạn

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù những thứ này không đáng giá lắm, nhưng đều là tâm huyết của các bậc văn nhân tài tử.

Đợi sau này cuộc sống khá giả hơn, cô sẽ quyên góp ra ngoài, coi như là làm chút cống hiến.

Tiếp đó, cô đi đến nhà kho thứ ba.

Ở đây chất đống đủ thứ lặt vặt, thứ gì cũng có, chủng loại rất đa dạng.

Nào là đồng nát sắt vụn, đủ loại đồ sứ đồ gốm, quần áo rách nát,...

Có thư viện báu vật đúng là tiện lợi, rất nhiều thứ không biết, dùng ý niệm lật tìm nhanh chóng là có thể nhận ra.

Khương Phi Nhạn tìm được trong đó vài chiếc bình hoa và đồ sứ có giá trị sưu tầm.

Điều bất ngờ hơn là, cô lại tìm thấy vài chiếc hộp nhỏ trong một cái ấm sắt, bên trong đựng toàn là dược liệu quý hiếm.

May mà được cô tìm thấy, nếu không với điều kiện bảo quản thế này, thêm nửa năm nữa thôi là dược liệu mất tác dụng hết.

Khương Phi Nhạn lập tức cất dược liệu vào nơi chuyên dùng để bảo quản dược liệu trong không gian.

Đi dạo thêm một vòng nữa, thấy không còn gì đáng giá, Khương Phi Nhạn mới lưu luyến bước ra ngoài.

Mấy quyển sách tham khảo chỉ tốn 2 hào, bà cô trông coi liền tươi cười cho qua.

Lúc này cũng gần trưa rồi, Khương Phi Nhạn không về nhà mà tìm một chỗ khuất rồi vào thẳng không gian.

Trong không gian, cô lại làm một bữa trưa thịnh soạn.

Tôm xào hành, trứng bác thịt bằm, cơm trắng, thêm một ly coca đá.

Ăn uống no say một bữa, hoàn hảo!

Khương Phi Nhạn ăn xong nghỉ ngơi trong không gian một lát, rồi ra khỏi không gian bắt xe buýt đến một trạm thu mua phế liệu khác.

Đã ra ngoài rồi thì tiện thể đi lượm thêm chút đồ.

Kinh Thị có trạm thu mua phế liệu ở cả 4 hướng đông tây nam bắc, chỗ cô vừa đi là phía tây, bây giờ cô sẽ đến trạm thu mua phế liệu phía nam.

Lần này người trông coi là một ông lão, mặt mày nhăn nhó như ai nợ tiền mình vậy, nhìn là biết khó nói chuyện.

Thế nên Khương Phi Nhạn cũng không đưa kẹo cứng nữa, mà trực tiếp đi vào tìm đồ.

Trạm thu mua phế liệu phía nam này còn lớn hơn cả phía tây lúc trước, lại có đến 4 nhà kho lớn, đồ đạc cũng nhiều hơn.

Có kinh nghiệm lần trước, Khương Phi Nhạn cũng không sợ nữa, thấy đồ tốt là lập tức cất vào không gian.

Lần này thu hoạch khá nhiều, moi được trong chân bàn rỗng mấy chiếc nhẫn và dây chuyền nạm đá quý, thậm chí còn có mấy cây vàng miếng nữa chứ!

Đồ nội thất quý giá cũng có vài món, gỗ trắc, hoàng hoa lê Hải Nam, gỗ đàn hương đều có đủ.

Thậm chí còn có vài bức tranh chữ quý giá, đều là bị vứt ở góc nhà bám bụi rồi được phát hiện.

Còn có bình hoa đồ sứ gì đó, cũng thu vào không ít.

Chuyến đi này, đúng là thu hoạch đầy tay!

Lúc Khương Phi Nhạn quay về, miệng cười toe toét đến mang tai.

Đi lùng sục trạm thu mua phế liệu của thời đại này, quả nhiên không uổng công mà!

Lúc về đến gần nhà họ Khương, trời đã sẩm tối.

Lúc này là giờ mọi người tan làm ăn cơm.

Bà dì Trương hàng xóm đang ngồi hóng mát trước cửa, thấy cô từ ngoài về, liền tò mò hỏi:

“Tiểu Nhạn, cháu khỏe lại chưa? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà lại chạy lung tung?”

Bà dì này là người lắm chuyện nổi tiếng trong vùng, thích nhất là hóng hớt chuyện người khác rồi đi rêu rao khắp nơi.

Trước kia nguyên chủ vì bị chọc tức nên không nhịn được mà lớn tiếng với mẹ kế, bị bà ta nghe được rồi đi nói lung tung, khiến cho hàng xóm xung quanh đều có ấn tượng không tốt về nguyên chủ.

Ban đầu, Khương Phi Nhạn không muốn để ý đến người này.

Nhưng nhìn thấy mắt người này cứ đảo liên tục, vẻ mặt hóng hớt, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ khác.

Khương Phi Nhạn: “Bác gái, chẳng phải sắp tới cháu phải xuống nông thôn rồi sao, cháu muốn đến hợp tác xã cung - tiêu mua ít đồ chuẩn bị trước ạ.”

“Thế sao cháu lại về tay không thế này!” Dì Trương thò cổ ra, nhìn vào tay cô.

“Là có xem qua một số đồ, nhưng mà...” Khương Phi Nhạn cười gượng gạo, không nói tiếp.

Dì Trương lập tức phát huy hết khả năng não bổ của mình: “Sao thế, không có tiền mua à, mẹ kế không cho cháu tiền à?”

“Bác gái, đừng hỏi nữa...” Khương Phi Nhạn bĩu môi, vội vàng đi vào nhà.

Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, dì Trương lập tức bĩu môi chậc chậc hai tiếng.

“Có vẻ bà Lâm Xuân Cầm làm mẹ kế cũng chẳng ra sao, con bé Tiểu Nhạn sắp phải xuống nông thôn rồi mà còn keo kiệt bủn xỉn thế kia, trước đây chẳng lẽ đều là giả tạo sao?”

Dì Hoàng nhà bên cạnh vừa lúc đi ra ngoài đổ nước.

Thấy bà ta lẩm bẩm một mình như vậy, liền tò mò hỏi: “Sao thế, đang lẩm bẩm cái gì đấy?”

“Ấy, tôi nói cho bà nghe, vừa nãy tôi nghe được một chuyện...”

Mắt dì Trương sáng lên, như thể tìm được tổ chức, vội vàng tiến lên kể lại tình hình vừa rồi.

Nghe xong, dì Hoàng nhíu mày: “Bà đừng nói linh tinh, Xuân Cầm tốt như thế, mỗi lần có gì ngon đều chia cho chúng ta nếm thử.

Không giống con bé Nhạn kia, trẻ con như thế, suốt ngày cáu kỉnh, nhìn ai cũng u ám, chẳng đáng yêu tí nào.”

“Hừ, ai biết được, có những người bề ngoài tỏ vẻ rất tốt đấy.” Dì Trương không tin, bà ta chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 10%👉
Combo Full lượt đọc giảm 16%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)