Khoảng 20 phút sau, cơn mưa tạnh.
Tiểu Hoàng đi theo mọi người ra khỏi hang, thút thít hai tiếng, đôi mắt cứ nhìn về phía hang động.
Đợi đến khi đi được một lúc, nó mới lưu luyến quay đầu lại, dụi dụi vào bắp chân của Khương Phi Nhạn.
Khương Phi Nhạn cúi đầu nhìn nó: “Sao thế, còn lưu luyến cái hang động kia à, không phải sợ tối sao?”
Tiểu Hoàng chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nghiêng đầu nhìn cô, rất muốn nói là nó đã phát hiện ra điều gì đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây