Nói xong, ông ấy sải bước nhanh rời đi.
“Ôi!... “ Ngô Gia Huệ phía sau chạy không kịp, chỉ đành lẩm bẩm:
“Đúng là ngốc, gặp vụ án là hối hả, ít ra cũng phải để em chuẩn bị chút đồ chứ...”
Từ nhà họ Chu ra, Khương Phi Nhạn quyết định ghé qua trạm thu mua phế liệu gần đó.
Kinh Thị là thủ đô của Hoa quốc cơ mà, chắc chắn trạm thu mua phế liệu phải có kha khá đồ tốt.
Cô định bụng đi nhặt nhạnh xem sao, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.
Người từng nghèo khó, dù cho có bỗng dưng giàu có, thì trong lòng vẫn giữ thói quen dè sẻn.
Khương Phi Nhạn chính là kiểu người như vậy.
Ai mà chẳng thích nhiều tiền.
Huống hồ, trong tay cô bây giờ còn chẳng có bao nhiêu tiền của thời đại này.
Ở cổng trạm thu mua phế liệu, trên bức tường bên cạnh dán đầy khẩu hiệu.
Trên đó viết: Không làm chó săn cho chủ nghĩa tư bản, quét sạch mọi loại yêu ma quỷ quái!
Một bà cô gác cổng đang cúi đầu khâu đế giày.
Thấy Khương Phi Nhạn đi tới, bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn, rồi nói: “Muốn gì thì tự vào trong tìm, đừng có lấy đồ không được lấy, tôi sẽ kiểm tra đấy.”
“Dạ vâng.” Khương Phi Nhạn cười ngọt ngào, lấy trong túi ra mấy viên kẹo cứng đưa qua:
“Chị ơi, em lần đầu tới đây, muốn tìm thêm chút tài liệu học tập, cho em hỏi có thể ở trong bao lâu ạ?”
Thấy Khương Phi Nhạn biết điều như vậy, bà cô vui vẻ nhận lấy kẹo, giọng nói cũng hòa hoãn hơn:
“Bình thường chỉ được ở trong 1 tiếng thôi, nể tình cô là đi tìm sách vở, thì ở thêm chút nữa cũng được.”
Còn chút nữa là bao lâu, thì bà ta cũng không nói rõ, chỉ là chắc chắn sẽ nhiều thời gian hơn người khác.
Khương Phi Nhạn đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của bà ta, vội vàng cảm ơn: “Dạ vâng, cảm ơn chị.”
Trạm thu mua phế liệu này có tất cả 3 nhà kho lớn, bên trong chứa không ít đồ.
Khương Phi Nhạn xắn tay áo lên, bắt đầu tìm kiếm từ nhà kho bên trái.
Đi tìm bảo bối ở trạm thu mua phế liệu là chuyện thường thấy của nữ chính trong truyện xuyên không, tuy cô không phải nữ chính, có thể không có vận may như vậy, nhưng nhặt nhạnh chút đồ cũng không tệ.
Nhưng mà bây giờ đã là năm 1973 rồi, có vài món đồ tốt e là đã bị người ta lén lút cất đi rồi, cô cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nhà kho thứ nhất chủ yếu là thu thập một số đồ gỗ đã hỏng.
Khương Phi Nhạn từng đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên không, tất nhiên biết cách nào tìm đồ nhanh nhất.
Cô ngồi xổm xuống, gõ gõ vào từng chân bàn, chân tủ, nghe thấy bên trong rỗng, liền lập tức dùng dao nhỏ cạy ra xem.
Tìm liên tiếp mấy cái đều không có, chân sắp ngồi tê dại cả ra, cuối cùng cũng để cô tìm được một cái.
Là một sợi dây chuyền ngọc bích! Trước kia cô từng thấy trên tivi!
Chắc là do để trong chân bàn lâu ngày, bên trên phủ một lớp bụi.
Khương Phi Nhạn kìm nén sự kích động trong lòng, cẩn thận dùng tay áo lau lau.
Dưới ánh mặt trời, ngọc bích tỏa ra ánh sáng xanh biếc, sâu thẳm, trông cực kỳ rực rỡ.
Khương Phi Nhạn sợ người khác nhìn thấy, vội vàng cất sợi dây chuyền vào trong không gian.
Tuy nói nhặt được của rơi của người khác là tội, nhưng thứ này bây giờ là vật vô chủ, cô đã nhìn thấy thì tất nhiên phải cất đi.
Nếu không, bị bỏ quên ở chỗ này, không bị tiêu hủy thì cũng bị vứt bỏ, thật đáng tiếc.
Tiếp đó, Khương Phi Nhạn tìm kiếm một vòng trong nhà kho đồ gỗ, nhưng không còn thu hoạch gì khác.
Lúc chuẩn bị đi sang nhà kho ở giữa, bỗng nhiên cô liếc thấy ở góc tường có một góc bàn màu vàng nhạt lộ ra.
Khương Phi Nhạn bước nhanh tới, nhẹ nhàng nhấc đám gỗ mục che bên trên ra.
Món đồ gỗ màu vàng nhạt kia rốt cuộc cũng lộ diện.
Trong lòng Khương Phi Nhạn có chút kinh ngạc, màu sắc này, độ bóng này, chẳng lẽ là gỗ hoàng đàn?!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ánh mắt Khương Phi Nhạn lóe lên, lập tức cất chiếc bàn trang điểm này vào trong không gian.
Thôi kệ đi, đã vào trạm thu mua phế liệu rồi, không lấy thì phí.
Vài học sinh đi vào, xem ra cũng là tới tìm đồ.
Khương Phi Nhạn thản nhiên đi sang nhà kho ở giữa.
Nhà kho này chủ yếu là để sách, tranh chữ, sách giáo khoa, trên mặt đất vương vãi đầy vụn giấy.
Trung tâm thương mại cao cấp của cô cũng có thư viện, bên trong có đủ loại tài liệu học tập và sách giáo khoa.
Vả lại, nguyên chủ mới tốt nghiệp cấp 3, sách vở ở trường còn giữ nguyên vẹn.
Nhưng để cho có lệ, Khương Phi Nhạn chọn đại vài quyển sách tham khảo, sau đó bắt đầu ra sức tìm kiếm những thứ có giá trị khác.
Tuy nhiên lần này thu hoạch hơi ít, mấy thứ như tranh chữ thời cổ đại hay thời dân quốc trong tiểu thuyết xuyên không gì đó, cô cũng chẳng thấy một cái nào.
Loại tranh chữ này khó cất giấu, không chỉ dễ bị mục nát mà còn bị oxy hóa, chắc là đồ tốt đều bị người ta chọn hết rồi.
Khương Phi Nhạn phát hiện rất nhiều tiểu thuyết và thơ ca nổi tiếng ở góc nhà, nghĩ đến việc những thứ này sau này sẽ bị thiêu hủy, cô liền nhân cơ hội cất hết vào không gian.