Trại Linh quét sạch thức ăn rất nhanh, bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân: “Ăn chưa no.”
Thời Nhiễm vốn đã ăn như mèo, sức ăn của Trại Linh và cô gần như nhau, một bát là đủ ăn, nhưng bây giờ anh đã trở thành một chàng trai cao lớn, chút ấy là không đủ.
Thời Nhiễm cam chịu số phận: “Muốn ăn cái gì?”
Lần đầu tiên, Trại Linh nhận ra làm người lại thoải mái như vậy: “Ăn cá!”
Lúc làm mèo tuy cũng có lộc ăn nhưng so ra vẫn kém bây giờ có thể gọi món!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây