Xuyên Thư Thành Mẹ Phản Diện Rồi!

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Vũ: “......”

Tiêu Nhược Quang nghi hoặc mà nhìn Tiêu Vũ: “Mẹ ơi?”

Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Con yêu, thật ra, chúng ta có thể mượn điện thoại của người khác.”

Vì thế, Tiêu Nhược Quang lại quay đầu dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Tôn Hạo, anh ngay lập tức lấy điện thoại ra nói: “Để chú gọi giúp cháu.”

Sau đó, ấn giùm số điện thoại của Sói Mắt Trắng tiên sinh, đưa điện thoại cho Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang nhận lấy điện thoại, nói cảm ơn, sau đó để điện thoại đặt ở bên tai, lắng theo “Tút, tút, tút......” thanh âm.

Không bao lâu, điện thoại có người nhấc máy, giọng nam trầm thấp, có một chút khàn khàn, hấp dẫn như là lực hút Trái Đất vang lên, âm điệu từ tính mang theo vẻ câu nhân.

“A lô.”

Nghe được giọng nói dễ nghe này, mắt Tiêu Nhược Quang lập tức đỏ hoe, nhóc mệt mỏi quá rồi. Từ lúc mẹ gặp tai nạn tới giờ, ngày nào cũng chỉ có mình nhóc chăm sóc mẹ, người khác đều có cha nhưng cậu thì không. Lúc trước có người hảo tâm cho sữa bò hai mẹ con đã uống hết rồi, không biết cha có thể mua không.

Suy nghĩ thật nhiều, Tiêu Nhược Quang ôm hy vọng, mếu máo khóc, mềm mại nói: “Cha ơi!”

Nước mắt của Tiêu Nhược Quang còn chưa có rơi xuống đâu! Điện thoại ngay lập tức cúp mất tiêu.

Tiêu Nhược Quang: “....”Cậu mếu máo quay đầu nhìn Tiêu Vũ, òa khóc nức nở: “Mẹ ơi, cha không cần con.”

Tôn Hạo vội chạy tới dỗ cậu, nhìn Tiêu Vũ nhíu mày nói: “Sao lại thế này? Cha thằng bé có ý gì?”

Tiêu Vũ ngẫm lại ký ức trong đầu nói: “Ấy, hình như cha nó không biết mình có một thằng cu thì phải?”

Tôn Hạo: “......”

Tiêu Nhược Quang nức nở nói: “Thật vậy ạ?”

Tiêu Vũ gật đầu khẳng định,nói: “Đúng vậy, số điện thoại chắc chắn đã bị anh ta kéo đen. Cho nên, chúng ta phải gọi cho cấp dưới của anh ta.”

“Được.” Tiêu Nhược Quang cầm lấy điện thoại, nâng lên cao hỏi: “Gọi cho ai vậy mẹ?”

Tiêu Vũ nói: “Cấp dưới của Sói Mắt Trắng.”

Tiêu Nhược Quang: “......”

Tôn Hạo: “......”

Nhận điện thoại là người phụ nữ, giọng nói chẳng khác gì tin nhắn thoại tự động vừa rồi, lạnh như băng.

“A lô.”

Tiêu Vũ bảo Tiêu Nhược Quang điện thoại đặt ở gần tai cô, Tiêu Nhược Quang làm theo.

Tiêu Vũ mở miệng nói: “Chị Ban?”

Ban Trinh Diệp nhíu mày, lạnh giọng nói: “Cô Tiêu?”

Tiêu Vũ đáp: “Đúng vậy! Là tôi a!”

“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Ban Trinh Diệp tiếp tục lạnh lùng hỏi.

Tiêu Vũ liền nói: “À là thế này,nhờ cô nói Quý Huyền tiếp điện thoại đi! Tôi có việc muốn nói với anh ta.”

“Xin lỗi chị Tiêu, Quý tổng đã ra chỉ thị, điện thoại của cô, ngài ấy không nhận.”

Tiêu Vũ xí một tiếng nói: “Cô nói anh ta, tôi có chuyện muốn nói.”

Ban Trinh Diệp định từ chối thì Tiêu Vũ đã nói tiếp: “Nếu không tôi sẽ tiết lộ bí mật của anh ta ra ngoài.”

Tuy Ban Trinh Diệp không biết Tiêu Vũ tính giở trò gì, nhưng để phòng hờ nên cô vẫn vào hỏi Quý Huyền.

Quý Huyền cũng không sợ uy hiếp gì, chỉ nghĩ dù sao đó cũng là vợ cũ của mình. Với tính cách của Tiêu Vũ mà chịu gọi điện thoại cho anh, có thể thấy là đang gặp khó khăn.

Với lại thì dù sao cô cũng là mẹ của Tiểu Du nên Quý Huyền nhận điện thoại tính hỏi vài câu.

Bỗng nghe Tiêu Vũ nói: “Quý Huyền đó à? Là thế này, giờ tôi gặp chút chuyện, anh có thể cho tôi vay chút tiền được không?”

Quý Huyền nhíu mày hỏi: “Em lại đi đánh bạc?”

Tiêu Vũ lập tức nói: “Đâu có.”

“Anh chỉ giúp người gặp bất trắc chứ không giúp người nghèo, em quên chuyện vay tiền đi.” Quý Huyền định gác máy.

Tiêu Vũ lập tức gào lên: “Stop, Quý Huyền, nếu anh không cho tôi mượn tiền, tôi sẽ đăng tên cúng cơm của anh lên mạng!”

Quý Huyền: “...... Em, đợi, đó.” Sau khi Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi nói xong, điện thoại bị ngắt.

Tiêu Vũ nghe tiếng tít tít, vô tội nhìn Tiêu Nhược Quang nói: “Không sao, lát nữa cha sẽ tới.”

Tiêu Nhược Quang: “... Con, con, con cảm thấy cha có vẻ như.... không vui lắm?”

Tiêu Vũ lộ nụ cười hiền từ nói: “Con trai, sau khi tới đây cha con sẽ còn mất hứng hơn, con tập quen dần đi là vừa.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)