Quý Huyền: “...Vậy là tốt rồi.”
Ở bên kia, Quý Du kéo Tiêu Nhược Quang trèo lên ghế bay mini, nhân viên phụ trách đi tới thắt dây an toàn cho hai đứa nhỏ. Sau đó, chiếc ghế xoay vòng rồi từ từ bay lên không trung với tốc độ nhanh dần đều.
Quý Huyền đứng dưới nhìn hai con cười sáng lạn thì trên môi anh cũng nở nụ cười thỏa mãn.
“Cha ơi, cha ơi, con đang bay này.” Tiêu Nhược Quang vịn ghế, nhìn Quý Huyền gào lên.
Quý Huyền tươi cười vẫy tay với cậu, Quý Du ấy vậy mà lại bình tĩnh hơn một chút, trò này cô bé đã chơi không ít lần. Nhưng thấy em trai vui sướng như thế, dường như bị lây bệnh,cô bé cũng cười đầy rạng rỡ.”Ha ha ha ha ha...” Tiếng cười tràn ngập trời thu trong xanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây