Xuyên Thư Thành Mẹ Phản Diện Rồi!

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

“Chính nó, nam nữ phụ chính là con của nguyên chủ.”Giọng máy móc của 404 vang lên rất lạnh lùng vô tình.

“......” Bố tiên sư nhà mày cái hệ thống chết tiệt này!!

“Mẹ ơi, con về rồi” Giọng bé trai vang lên, cậu cầm theo một ly sữa đậu nành cùng với hai chiếc bánh bao đặt ở trên chiếc bàn cạnh giường.

Sau đó cậu chạy đến cuối giường, lấy một bàn dọn ra ở trên giường, bởi vì thân hình quá nhỏ, cho nên phải cố gắng hết sức. Những người nhà của bệnh nhân khác cùng lúc đó mang theo bữa sáng tới thăm bệnh, thấy đứa nhỏ đang cố gắng xếp bàn lên giường, liện thuận tay giúp cậu.

“Tiểu Quang, mấy chuyện này về sau có thể nhờ hộ lý giúp đỡ” Người đàn ông mang bữa sáng tới nói.

“Cảm ơn chú Tôn, không sao đâu ạ, cháu có thể tự mình làm được” Chị hộ lý rất bận, cậu muốn tự mình làm.

Người đàn ông lạnh nhạt liếc Tiêu Vũ một cái, rồi nói với cậu nhóc: “Có việc gì thì cứ nói với chú Tôn” Sau đó liền xách theo bữa sáng đi vào giường bệnh ở trong cùng, từ đầu đến cuối không hề nói một câu gì với Tiêu Vũ.

Cậu nhóc tên Tiểu Quang lại đem bữa sáng lên chiếc bàn, sau đó nỗ lực nhấc đầu giường lên, Tiêu Vũ từ từ đem nửa người dựa vào giường, nhìn ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao trước mặt,ngẩn người.

Cậu nhóc lại bò lên giường, ngồi đối diện với Tiêu Vũ, lấy ống hút cấm vào ly sữa đậu nành, duỗi thẳng cánh tay ngắn ngủi đưa tới trước mặt Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ cúi đầu uống một ngụm, sữa đậu nành rất ngọt, cô thấy yết hầu cậu nhóc khẽ nuốt một cái, cô dừng lại, hỏi: “Con đã ăn gì chưa?”

Cậu nhóc không hề nghĩ rằng mẹ mình sẽ hỏi thế, nhất thời ngẩn người. Cậu mở tròn đôi mắt nai con Bambi của mình,nhìn Tiêu Vũ,há miệng thả dốc, cuối cùng vẫn không nói cái gì, ngậm miệng lại.

Chú Tôn ở chiếc giường trong cùng cười nhạo nói:“ Hiện tại mới chịu quan tâm đến con cái cơ đấy, biết nó đói mấy ngày rồi không?”

Tiêu Vũ quay đầu nhìn cậu nhóc hỏi: “Sao con không mua gì mà ăn?”

Cậu bé cúi đầu lấy cái bánh bao ra, sau đó khẽ nói: “Con không có tiền ạ.”

“Con cầm mấy thứ này ăn đi! Mẹ không đói bụng,mẹ muốn nghỉ ngơi một lát.” Tiêu Vũ hất đầu về phía đồ ăn trên bàn.

Cậu nhóc lại nhìn cô, có chút không thể tin được, nhưng vẫn nói: “Mẹ ăn đi, mẹ đang bệnh mà, phải ăn mới tốt lên được.”

Tiêu Vũ lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại. Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào cô, xác định Tiêu Vũ thật sự không muốn ăn, rồi mới lấy bánh bao ăn từng miếng lớn.

Tiêu Vũ liền tiếp tục cùng 404 nói: “Thiên kim tiểu thư mà mi đó hả?”

404 thiếu chút nữa thì khóc, nói: “Tôi không có lừa cô đâu! Tiêu Vũ thật sự là thiên kim tiểu thư đó.”

“Thiên kim tiểu thư mà ở cái phòng bệnh kiểu này? Ăn bánh bao? Con trai sắp chết đói?”

404:“ Ấy, Thật ra.... chính xác từng là thiên kim tiểu thư.”

Tiêu Vũ ngẩng đầu cười to, sau đó lành lùng nói: “Nói đi! Bà đây còn bao nhiêu cái hố chưa giẫm? Từng là thiên kim tiểu thư, người chồng giàu có là quá khứ, cả người bị liệt vì tai nạn, còn cái gì nữa?”

404: “Ấy, còn tiền bồi thường cũng xài sắp hết rồi, sẽ xuất viện nhanh thôi.”

Tiêu Vũ: “.......” Mi được lắm, mau đem việc sắp xuất viện nói rõ ràng, chính xác là xuất viện hay bị tống cổ ra khỏi bệnh viện.

404 lại nói:“ Ký chủ, cô còn vấn đề gì nữa không?”

“Này,mi có bàn tay vàng đúng không?” Tiêu Vũ hỏi.

404 ngay lập tức kiêu ngạo hẳn lên! Cao hứng mà nói: “Đúng vậy! Tôi có bàn tay vàng đó nha!”

Tiêu Vũ liền nói: “ Vậy thì tốt, mau dùng bàn tay vàng chữa khỏi cho tôi đi.”

404 lập tức phát ra tiếng máy móc hoạt động, sau đó nói với Tiêu Vũ: “Ký chủ ơi, chữa xong rồi đó.”

Tiêu Vũ thử cử động, phát hiện vẫn không nhúc nhích được như cũ, liền hỏi: “Sao không có tác dụng vậy?”

404 lập tức giải thích: “À, để phù hợp với trình độ phát triển khoa học hiện nay, không thể phục hồi ngay lập tức được, như vậy sẽ dọa đến người khác.”

Tiêu Vũ: “Cho nên?”

“Cho nên, bàn tay vàng này chỉ cho ký chủ một cơ hội có thể thoát khỏi việc tê liệt, nhưng ký chủ phải nỗ lực tập phục hồi chức năng mới trở lại như cũ được.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)