Y Lam Nhã chỉ còn biết ai oán liếc Quý Huyền một cái nói: “Em đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ sợ Tiểu Du không theo kịp chương trình học. Anh biết đó, trước kia bé quá cô đơn nên mới nghịch ngợm như vậy.”
Châm ngòi ly gián? Tiêu Vũ nhướng mày, sau đó nói với giọng thương tâm: “Đúng vậy! Tuy Tiểu Quang tuy rằng hiểu chuyện nhưng mỗi ngày vì cuộc sống mà bôn ba lo lắng đủ điều,cơ hội nghịch ngợm cũng không có, tôi mong nó nghịch ngợm còn chả kịp kia kìa.”
Y Lam Nhã giật giật ở khóe miệng: “Tiểu Quang đúng là rất hiểu chuyện.”
“Ông chủ, ngài đã về, cô chủ cũng về rồi sao?” Lại có thêm một người phụ nữ trung niên vô cùng hào hứng đi ra từ bên trong cửa, bà mặc một bộ đầm hoa hồng trên nền đen,cả người trông đầy khí chất.
Nếu cô không có ký ức của nguyên chủ thì có khi nghĩ đó là mẹ của Quý Huyền cũng nên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây