Ngày hôm sau, Quý Du vui vẻ kéo Quý Huyền đi vào phòng bệnh, Quý Du nhìn Tiêu Vũ nói: “Mẹ ơi, cô Ban giúp mẹ làm thủ tục xuất viện rồi.”
Tiêu Vũ gật đầu hỏi: “Cô Ban kết hôn rồi à?”
Quý Du lắc đầu nói: “Chưa ạ!”
Tiêu Vũ liền nói: “Nếu như vậy thì con phải kêu là chị Ban, đừng có gọi người ta là cô.”
Quý Du nhíu mày: “Cô ấy sắp ba mươi rồi, cô Y nói ai hơn hai mươi tuổi đều gọi là cô hết. Hừ, con không muốn nói dối đâu!”
Tiêu Vũ nghiêm túc gật đầu, nói: “Vậy con có thể nói thật cả đời không?” Hễ gặp ai trên hai mươi đều gọi là cô? Rõ ràng là cô Y dạy quá tào lao quá đi! Muốn đứa bé này bị người ta ghét chắc.
Quý Du đắc ý đáp: “Đương nhiên có thể.” Còn quay sang hỏi Tiêu Nhược Quang: “Em làm được không?”
Tiêu Nhược Quang nói rất thản nhiên: “Em không làm được, em từng nói dối rồi.”
Quý Du chỉ vào mũi Tiêu Nhược Quang, nói với Quý Huyền: “Cha ơi, em ấy không phải là đứa bé ngoan, cô Y nói, trẻ con ngoan không được nói dối.”
Tiêu Vũ liền tiếp lời: “Hôm qua Tiểu Quang uống canh chú Tôn ở giường bên tự hầm, sau đó nói dối là chú Tôn nấu canh rất ngon.”
Quý Du liền nói: “Nói dối là không đúng”
Tiêu Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhưng sau đó chú Tôn lại thấy rất biết ơn Tiểu Quang. Bởi vì nếu Tiểu Quang nói thẳng ra là canh không ngon,như vậy chú Tôn sẽ rất đau lòng. Thật ra chú Tôn biết rõ canh mình nấu chẳng ngon gì, nhưng chú ấy vẫn cảm kích sự quan tâm của Tiểu Quang nên không thấy buồn.”
Quý Du trợn tròn mắt: “Nói dối còn có thể là vì quan tâm người khác?”
Tôn Hạo cạn lời đứng cạnh nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng chẳng buồn để ý, nói tiếp: “Đúng thế, cho nên trên đời mới có câu đừng nói dối, chỉ có trẻ con hư mới nói dối, tuy nhiên nói con nói dối với ý tốt thì con càng là một đứa trẻ ngoan.”
Lần đầu tiên Quý Du nghe cách nói này, giật mình hỏi: “Vậy.... Vậy nói dối với ý tốt là sao ạ?”
Tiêu Vũ cười nói: “Tiểu Quang vì không muốn chú Tôn buồn nên mới nói canh chú Tôn nấu rất ngon. Nếu con muốn khiến cô Ban vui, con có thể gọi cô ấy là chị.”
Quý Du: “Vâng ạ.” Quý Du thỏa hiệp nói: “Con biết rồi, sau này nếu gặp ai chưa kết hôn con đều kêu bằng chị hết, đúng rồi, sao chú Tôn lại biết canh chú ấy nấu không ngon ạ?”
Tiêu Vũ cười đầy hiền từ nói: “Mẹ nói với chú ấy là, ây da canh anh nấu dở thật đấy.”
Quý Huyền: “........”
Quý Du: “.......”
Quý Huyền ho một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Em có muốn thu xếp gì không?”
Tiêu Vũ quay sang nhìn anh nói: “Anh tự làm không được sao? Chẳng lẽ tôi thế này còn có thể giúp anh à?”
Quý Huyền: “..... Chị Vương, chị thu dọn hộ tôi với, Tiêu Vũ nói muốn mang chị theo. Nhà tôi cách đây khá xa, sau này sẽ tăng thêm tiền lương hàng ngày của chị, trước khi Tiêu Vũ bình phục đành nhờ chị.”
Chị Vương rất dễ tính, gật đầu đáp cho có lệ: “Được! Đồ đạc không nhiều lắm, phần lớn đều là đồ của những người hảo tâm đưa cho, dọn dẹp cũng nhanh, nhưng đống chai lọ vại bình kia có giữ lại không?”
“Chai lọ vại bình?” Quý Huyền hỏi lại, không hiểu gì.
Tiêu Nhược Quang lập tức giơ tay nói: “Là của con, là của con. Trước khi cha tới, con với mẹ không có tiền. Cô lao công nói nếu con góp đủ năm mươi cái chai rỗng sẽ trả con hai đồng, con chỉ còn thiếu mười bốn cái nữa là gom đủ năm mươi cái rồi.”
Quý Du nhíu mày nói: “Đồ ngốc, cô đó lừa em đi nhặt rác thì có!”
Tiêu Nhược Quang nghiêng đầu hỏi: “Nhặt rác là gì ạ?”
Quý Du chống nạnh, ngẩng đầu nói: “Là nhặt mấy thứ người ta vứt đi đó!”
Tiêu Nhược Quang nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Em đâu có nhặt rác đâu.”
Quý Du ngây người ra, sao lại không? Thế nên cô bé quay đầu sang, nhìn Quý Huyền với vẻ tò mò hỏi: “Cha ơi, tại sao nhặt chai lại không phải là nhặt rác vậy?”
Quý Huyền không đáp, mà nhìn các loại chai nước dưới gầm giường, hỏi Tiêu Nhược Quang: “Con lấy chúng ở đâu thế?”