Xuyên Thư Thành Mẹ Phản Diện Rồi!

Chương 21:

Chương Trước Chương Tiếp

Quý Du sửng sốt, nghĩ ngợi, câu này vẫn có ý chửi ba cô bé là sói mắt trắng, lập tức nhào tới. Quý Huyền vội ôm lấy, Quý Du giãy giụa gào: “Chị đánh em, chị đánh em. Mẹ em mới là sói mắt trắng, mẹ em là sói mắt trắng. Cha chị là người ba tốt, không phải sói mắt trắng. Em là đứa em hư, đứa em hư........”

Tiêu Nhược Quang cúi đầu, đau lòng nói: “Xin lỗi chị, em là đứa em hư.”

Quý Du:“........”

Quý Huyền: “........”

Nháy mắt căn phòng liền yên tĩnh đến khó hiểu......

Đánh vỡ thế cục quỷ dị này là tiếng chuông điện thoại của Quý Huyền. Quý Huyền buông Quý Du ra, lấy điện thoại xem, tên người gọi làm anh cảm thấy bất ngờ, liếc Quý Du một cái.

Tiêu Vũ nhìn anh, hỏi: “Phụ nữ à?”

Quý Huyền: “...Em để ý à?”

“Không! Anh có thể nghe máy ở đây mà! Tôi không để ý đâu.” Tiêu Vũ nói.

Quý Huyền: “Anh để ý.”

Tiêu Vũ đổi giọng ngay, “Ừ, nếu anh để ý thì đi ra ngoài mà nghe!”

Quý Huyền xoay người đi ra, chưa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Tiêu Vũ nói với Tiêu Nhược Quang sau lưng mình: “Con trai à, mẹ nói con nghe, phụ nữ càng đẹp thì càng giả dối đó.”

Quý Huyền: “....”

Tiêu Vũ thở dài, tiếp tục nói: “Thế mà có người cứ tưởng mình là Trương Vô...”

“Tiêu Vũ.” Quý Huyền ngắt lời cô, thấy Tiêu Nhược Quang đang giương cặp mắt ngây thơ vô tội nhìn mình, nói: “Đừng dạy hư con.”

Mặt Tiêu Vũ đầy vẻ vô tội: “Tôi dạy con tôi mà! Tôi là người bước chân vào quan tài tới nơi rồi, nói mấy câu quan tâm không được chắc?”

Quý Huyền khẽ cắn môi, nghe điện thoại trước mặt cô.

Người gọi đến là người mà Tiêu Vũ đoán, Y Lam Nhã. Cô ta là cô giáo dạy Toán cho Quý Du, hôm nay con nhóc không đi học nên việc gọi điện hỏi thăm không phải là thời cơ tuyệt vời để tiếp xúc với Quý Huyền sao? Y Lam Nhã hỏi Quý Huyền: “Sao Quý Du không đi học?”

Quý Huyền liền đáp: “Sáng tôi đã xin phép chủ nhiệm lớp cho nó nghỉ rồi.”

Giọng Y Lam Nhã mang theo vẻ lo lắng mà hỏi: “Có phải Quý Du bị sao không?”

Quý Du mở to mắt nhìn Quý Huyền hỏi: “Cô Y hả cha?”

Y Lam Nhã lập tức lưu loát nói: “Quý Du ở cạnh anh sao? Em có thể nói mấy câu với bé không?”

Quý Huyền liền đưa điện thoại cho Quý Du, Quý Du nhận lấy điện thoại nói: “Con chào cô Y.”

Y Lam Nhã quan tâm hỏi: “Sao hôm nay Quý Du lại nghỉ học thế? Sáng nay cô không thấy con đâu cô rất lo đấy.”

Quý Du nhìn Tiêu Vũ một cái rồi nói: “Con và cha đi thăm mẹ.”

“Mẹ... Mẹ?” Y Lam Nhã kêu lên: “Không phải ba mẹ con ly hôn rồi à?”

Tiêu Vũ vội huýt hai tiếng sáo với Quý Du. Quý Du nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ giương mắt nói: “Để mẹ nói mấy câu với cô giáo con nào.”

Quý Du nhìn điện thoại trong tay rồi lại nhìn Tiêu Vũ, cuối cùng cô bé đưa điện thoại cho chị Vương.

Chị Vương đặt điện thoại bên tai Tiêu Vũ, vẻ mặt Tiêu Vũ thoắt cái đã đổi, đon đả bắt chuyện như đúng rồi: “Cô giáo à? Cô Y phải không? Ôi, chào cô chào cô, tôi là mẹ Quý Du đây! Tôi họ Tiêu, tên Vũ.”

Y Lam Nhã im lặng một lúc lâu mới nói: “Chào chị... chị Tiêu.”

Tiêu Vũ cười giòn giã mà nói: “Gọi chị Tiêu làm gì, tôi cũng có tuổi rồi, cứ gọi tôi là bà Quý là được!”

Quý Huyền: “....”

Y Lam Nhã lại càng nghẹn lời lâu hơn, Tiêu Vũ làm như không biết, kêu lên: “Cô giáo? Cô giáo, sao cô không nói gì thế?”

“Không có gì, cái kia... ha ha.... hai người không phải ly hôn rồi à?”

Tiêu Vũ cười nói: “Ly hôn thì sao chứ? Ly hôn rồi thì tôi vẫn là mẹ của Quý Du mà, biết đâu một ngày nào đó Quý Huyền hứng lên muốn phục hôn với tôi thì sao?”

Quý Huyền: “Tôi đâu có, tôi nào muốn.”

Mà Y Lam Nhã ở đầu dây bên kia lại im lặng tiếp, Tiêu Vũ liền gọi: “Cô giáo à, sao cô không nói gì vậy?”

“Tôi hơi giật mình thôi, ngại quá, tôi phải đi dạy đây.”

Tiêu Vũ à một tiếng nói: “Chuyện này thì có gì mà ngại chứ, cô là cô giáo mà, đi dạy học là bình thường, mau đi đi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)